Luyện Bách Bình cũng chỉ nói mấy câu liền lấy được một nắm thức ăn khô từ trong tay người Trần gia, sau đó đồng dạng trong thời gian không đến nửa chén trà liền trở về Cư An tiểu các, sau khi mấy người trong cùng viện chào hỏi, hắn tự mình đưa đến trước cửa phòng bếp.
"Kế tiên sinh, rau khô lấy tới, vừa vặn một nắm."
"Ừm, đưa vào đi."
-Vâng!
Luyện Bách Bình hơi run tay áo, đem tất cả thức khô từ trong tay áo run ra, nhẹ nhàng đỡ lấy nâng trong tay tiến vào phòng bếp.
Phòng bếp của Cư An Tiểu Các chỉ có một cánh cửa và một cửa sổ nhỏ, nhưng bên trong cũng không có vẻ u ám, kế duyên ở trên thớt bên cạnh bếp cắt nguyên liệu gì đó, bếp đất cũng không ngừng nhảy lên.
"Tiên sinh, rau khô."
"Ừm, đặt ở trên chậu gỗ này, trải đều ra là được."
Luyện Bách Bình nhìn một cái chậu gỗ không lớn không nhỏ trên bàn gỗ nhỏ, bên trong còn trải một tầng lụa mỏng, hẳn là vừa rồi thích hợp đem một con cá toàn bộ nhét vào.
Luyện Bách Bình dựa theo chỉ thị của kế duyên, đem một nắm rau khô trong tay trải đều ra, sau đó nhìn thấy Kế Duyên đem một ít thứ đã cắt xong cũng rắc lên, lại đem từng khối cá còn lại cũng bỏ vào trong chậu, lại nhúng vào trong khe hở giữa thịt cá nhúng vào rau khô.
"Nhớ năm đó ngồi thuyền trên sông Xuân Mộc, một ngư gia ông đã làm một lần rau khô hấp cá, mấy chục năm trôi qua, Kế mỗ vẫn nhớ mãi không quên."
- Vậy hôm nay chúng ta cũng có khẩu phúc, có thể để tiên sinh tự mình xuống bếp nấu món ăn này!
Kế Duyên nâng cái chậu gỗ này lên, đem nó đặt lên nồi thêm một cái nồi hấp, lại đậy nắp lồng, sau đó nhìn về phía Luyện Bách Bình.
"Thiên Cơ Các đối với chuyện của Kế mỗ biết bao nhiêu, đối với chuyện thiên địa biết bao nhiêu? Đối với chuyện tương lai thì biết bao nhiêu? ”
Luyện Bách Bình chợt cảm thấy áp lực núi lớn, ba vấn đề này một cái nặng hơn một, mấu chốt ngoại trừ người đầu tiên hắn miễn cưỡng có thể trả lời ra, hai người sau thì quá rộng, hắn cũng rõ ràng kế tiên sinh hỏi, tuyệt đối không phải chuyện tầm thường, nhưng vẫn như cũ không biết bắt đầu từ đâu.
"Tiên sinh hỏi, chờ chúng ta đi tới Thiên Cơ Các, khi có thể đạt được một bộ phận đáp án, nhưng dưới cũng không dám xuống cửa biển gì, chỉ có thể nói Thiên Cơ Các nhất định sẽ không chậm trễ tiên sinh."
Luyện Bách Bình nói thành khẩn, nhưng cũng không nói đầy đủ, Kế Duyên cũng biết vấn đề của mình tương đối trống rỗng, nhưng hắn lại không dám hỏi quá thực tế, sẽ muốn chết, cho nên cũng chỉ có thể gật gật đầu.
"Luyện đạo hữu đi ra ngoài chờ đi, cơm xong kế toán sẽ thông báo."
"Ách, tại hạ có thể hỗ trợ đốt lửa."
Luyện Bách Bình hiển nhiên muốn ở trong phòng bếp thêm một chút, nhưng thấy kế duyên lắc đầu, cũng đành phải cười cười hành lễ rời đi.
Bên ngoài, Táo Nương vẫn đang đọc sách như trước, chờ luyện Bách Bình đi ra, mới buông sách xuống thay hắn tiếp tục một chén trà.
- Luyện đạo hữu, cùng Kế tiên sinh nói cái gì?
Bùi Chính thuận miệng hỏi như vậy, hắn xem như cùng Thiên Cơ Các tương đối quen thuộc, cho nên cũng không cần có quá nhiều kiêng kị, nhất là như hôm nay cơ các đối với Ngọc Hoài Sơn coi trọng trình độ, tựa hồ không kém một ít danh môn chân chính.
"A, cũng không có gì, chỉ là tiên sinh cũng có một ít việc muốn đi Thiên Cơ Các ta tìm hiểu, hỏi trước vài câu, Thiên Cơ Các ta tự nhiên là phải thuận tiện."
Nói xong, Luyện Bách Bình lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía cây táo trong viện, trong tán cây, loáng thoáng ước chừng lưu quang trôi nổi, sau lưu quang là một ít táo xanh ẩn giấu trong cành lá, nhưng trong bụi cây còn có một ít địa phương càng mơ hồ, nơi đó thỉnh thoảng lộ ra một cỗ hồng quang mờ mịt.
'Thiên địa linh căn! ’
Luyện Bách Bình đem dư quang tầm mắt quét về phía Táo Nương, nữ tử văn tĩnh đang đọc sách này, hẳn là tinh linh căn linh căn, chính là không biết hiện giờ linh căn chi quả có phải thành thục hay không.
Bất quá rất nhanh, uống trà cùng đọc sách đều không bảo trì được nguyên bản bình tĩnh, phòng bếp bên kia hương thơm đang trở nên càng ngày càng nồng đậm, theo chậu cá cuối cùng làm xong, kế duyên đem hương thơm của hai đĩa thức ăn khác trước đó cũng phóng thích ra, phiêu đãng vào trong Cư An tiểu các viện tràn ngập trong đó.
“好了,可以开饭了。”
因为鱼大,所以盛鱼的容器也大,一个用木盆,两个则是那种大汤盆,被一阵清风送到院中的石桌上,计缘也随之从厨房走出来,手上捧着一个大大的木质饭桶。
石桌上的茶具早在厨房香味传出来的时候就已经被枣娘收拾干净了,三大盆菜摆在桌上,即便是仙修之人,也忍不住垂涎欲滴。
加了一个凳子,五人围坐在院中,客套了几句之后就全都动筷子了,很少能看到修仙之人尤其是仙道高人围在一起扒饭吃饭,而今天的几人就吃得特别欢实。
实话说,虽然想象过计先生的厨艺会很好,但这个好的程度,还是超乎了练百平的想象,吃这菜已经不完全是在品味道了,更有种超脱纯粹味觉的感觉,玄之又玄,很难说清楚,却让人身心愉悦,一时间停不下来,他直接吃了三大碗都没顾得上和计缘说几句话。
计缘也是差不多的情况,他本来是想饭桌上和人聊聊天也好的,哪知道这几个修仙高人,吃起来这么凶残,吃相是好的,看着温文尔雅,一点不辱斯文,但那种优雅稳重丝毫不影响动筷子的频率,让计缘也不得不认真对待。
“咕噜……”
一声沉重而特殊的声音出现,也不知道从哪传来的,就像是砸在所有人的心头一样,让大家一下就顿住了筷子,唯独计缘依然我行我素,夹着鱼肉吃着饭。
“呃,计先生,刚刚您可曾听到一声奇怪的响动?”
裘风小心地询问一句,这可是在居安小阁,一切动静绝对逃不过计先生的耳朵的,所以计先生不可能没听到。
果然,计缘点了点头。
“听到了,接着吃饭便是,无需理会。”
听到这话,枣娘立刻继续夹鱼肉吃,对计缘抱有百分百的信任,而且这鱼肉吃进肚子令她觉得暖洋洋的,显然是大有益处。
另外几人见计缘态度如此,也不敢多问,也跟着继续用餐。
三大盆不同做法的鱼,连带着那一大桶饭,全都被吃得一干二净,连一粒米都没剩下。
在客套了几句之后,计缘才将裘风、裴正和练百平送走,让他们去玉怀山等候,练百平本来还准备厚着脸皮提出在居安小阁小住,结果计缘提前就说居安小阁暂时不方便留人,将长须翁的嘴提前堵上了。
等客人都离去了,枣娘还在院子里收拾呢,计缘袖中就有一个声音再也憋不住了。
【新章节更新迟缓的问题,在能换源的app上终于有了解决之道,这里下载 nguoiketruyen.com 换源App, 同时查看本书在多个站点的最新章节。】
“计缘,你刚刚为何封住了画卷?”
枣娘听到这声音朝着计缘看了一眼,但随后就继续手上的动作了,而计缘则笑了笑,将獬豸画卷抽了出来。
“你咽口水的声音和打雷一样响,吓到计某的客人了。”
画卷上沉默了一小会,獬豸的声音再一次传出。
“没想到,你计缘……还会这门了不得的手艺……这菜做得……真不错……那个,计缘,我们两认识也够久吧?”
计缘掰着手指头算了算了。
“也没多少年,这点年头估计也就是你打个盹吧。”
“此言差矣……你计先生不是最喜欢游戏红尘,看凡人喜怒哀乐,见其生老病死感悟人间真性情嘛?你我认识的时间,于这红尘滚滚之中,可绝对不算短了!”
计缘咧了咧嘴,也不多说什么了,直接道。
“还剩一张完整的锅巴,撒上一部分稍稍撒点盐,一部分少量抹上点蜂蜜,我们分了,吃不吃?”
“吃!”
行了,果然是这点口腹之欲,计缘是越来越觉得画卷上的不是獬豸,反而更像饕餮。
计缘走到厨房,灶炉内柴碳还有余温,想了下,计缘又从袖中取出几个大小合适的番薯,直接丢到灶内,用火钳将炭火和草木灰覆盖,然后来到锅前,感受一下锅中温度,取了一小撮盐分散撒开,又伸手一勾,勾起边上罐子里的一小团蜂蜜,形成一顶薄膜小伞盖上锅巴。
“滋啦啦啦……”
在灶炉火力和铁锅温度的影响下,诱人的滋滋声响起片刻,然后计缘就直接那锅铲一撬,一整张锅子形状的锅巴就被他撬了起来。
“咔嚓……”
锅巴被一分为二,而獬豸画卷已经悬浮在厨房小桌旁,一双画出来的眼睛死死盯着计缘的手。
“左边那块明显大一些,计缘,你可得公平点!”
“谁让计某才吃过饭呢,左边的给你吧。”
计缘也不调侃獬豸,直接将左边的半个锅巴甩向獬豸画卷,一只带着墨色的獬豸的爪子一下伸出接住,然后将锅巴抓回话中。
“咔嚓……咔嚓……咯吱咯吱咯吱……”
很快,吃锅巴和咀嚼锅巴的松脆响动在厨房中响起。
“有时候,计某真怀疑你到底是獬豸还是饕餮?”
“当然是獬豸!不信到时候你可以让大贞御史台的那些官员对着我立誓。”
计缘眼睛一亮,倒是想起来什么,上辈子确实好像看到过,司职律法的官员崇拜獬豸的传说。
“计缘……”
“又怎么了?”
“我吃完了……”
“咯吱咯吱咯吱咯吱……”
“好了,我也吃完了。”