Phong Thần Châu

Chương 6426: "Cậu biết ông cố của tôi sao?" 



Lâm Uyên suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định nói: "Mình cứ chờ ở đây trước đã."



"Nếu như trong vòng hai ngày, Tô Thương không trở lại, thì chắc chắn là đã rơi vào tay Đoan Mộc Lưu rồi."



"Với nhãn lực của Đoan Mộc Lưu, thì nhất định sẽ nhìn ra được Tô Thương siêu phàm thế nào, chắc chắn sẽ ép hỏi phương pháp tu luyện của Tô Thương."



Lâm Uyên thầm nghĩ: "Như vậy, Tô Thương sống hay chết không quan trọng, mình chỉ cần một năm sau, tìm đến Đoan Mộc Lưu là được rồi."



"Một năm sau công lực của mình viên mãn, Đoan Mộc Lưu ở trước mặt mình, sao lại dám giấu diếm được chứ? Phương pháp tu luyện của Tô Thương, mình nhất định phải biết được.!"



Nghĩ đến đây.

Advertisement



Lâm Uyên liền khoanh chân ngồi một bên, từ từ nhắm mắt lại, gọn gàng thả ra khí tức.



Còn về Lưu Huy và Vương Trại.



Ông ta cũng không giết bỏ.



Bởi vì nghĩ tới nghĩ lui, thật sự là quá phí sức, nếu như có thể, Lâm Uyên tất nhiên muốn ngồi máy bay trở về nước Hoa rồi.



Bây giờ Lưu Huy và Vương Trại, liên tục cười khổ, không thể cử động được, chỉ có thể cầu nguyện, cậu chủ sau khi né tránh được sự truy sát của Đoan Mộc Lưu, đừng đi đến biên giới phía Nam.



...



Tô Thương tất nhiên không biết những chuyện này, máy bay trực thăng bay với tốc độ thật nhanh, sau nửa tiếng, liền đã đến biên giới phía Nam.



"Vất vả cho cậu rồi, quay về nói với tiểu Hải, nói ông nội Tô cảm ơn tám đời tổ tông nhà cậu ấy nha." Tô Thương đi xuống máy bay, cười nói với phi công.



"Vâng."



Phi công cung kính trả lời, sau đó điều khiển chiếc máy bay trực thăng, rời đi khỏi biên giới phía Nam.



**Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.



Ngay sau đó.



Bóng dáng Tô Thương lập lòe, dựa theo trí nhớ mà đi theo hướng chỗ Lưu Huy và Vương Trại đáp máy bay trực thăng.



Không lâu sau, anh ấy liền đi đến hiện trường, vừa nhìn đã thấy Lưu Huy và Vương Trại nằm dưới đất, khuôn mặt lộ vẻ thống khổ.



Còn bên cạnh, lại có một thiếu niên mười mấy tuổi, ngồi khoanh chân, khí tức trong cơ thể tựa như biển, thâm sâu khó lường.



"Hửm?"



Tô Thương khẽ nhíu mày, cảnh giác nhìn chăm chú Lâm Uyên.



Vù!



Lúc này, Lâm Uyên đã nhận ra Tô Thương, lập tức mở to mắt, đón nhận ánh mắt của Tô Thương.



"Cậu chủ, mau chạy đi, người này rất mạnh!" Lưu Huy thấy Tô Thương, vội vàng mở miệng nhắc nhở.



Không cần Lưu Huy nhắc nhở, Tô Thương cũng đã cảm nhận được, cái người trước mặt này, chắc chắn không kém gì Đoan Mộc Lưu.



Chỉ có điều, mình đã bị ánh mắt của đối phương tập trung vào rồi, bây giờ có trốn, chỉ sợ cũng trốn không kịp nữa rồi.



"Tô Thương."



Giờ phút này, Lâm Uyên từ từ đứng dậy, khẽ cười nói: "Cậu quả nhiên không làm tôi thất vọng, thế mà lại trốn khỏi được sự truy đuổi của Đoan Mộc Lưu."



Tô Thương sắc mặt nghiêm túc, hỏi lại: "Cậu là ai, sao lại biết tên tôi?"



"Ha ha."



Lâm Uyên cười nói: "Làm quen một chút nha, tôi là Lâm Uyên, là người làm của Sở Phục Thịnh."



"Khoảng thời gian trước tôi với Sở Phục Thịnh, cùng đi Giang Bắc, tôi tận mắt nhìn thấy cậu giết ông ta, từ đó về sau, tôi vẫn luôn âm thầm theo dõi cậu."



Cái gì!



Vẫn luôn quan sát mình, sao mình lại không hề biết chứ!



Tô Thương sắc mặt thay đổi lớn, kinh hãi đổ mồ hôi lạnh hết người, sau đó thản nhiên nói: "Cậu quan sát tôi làm gì, chỉ vì muốn báo thù cho ông chủ Sở Phục Thịnh hay sao?"



"Ha ha, Sở Phục Thịnh còn không có tư cách làm ông chủ, thậm chí, ông ta đến tư cách làm nô lệ cho tôi còn không có, báo thù cho ông ta, lời nói này lại càng vô căn cứ."



Lâm Uyên cười nói: "Tôi chỉ đơn giản là hiếu kỳ về cậu mà thôi, Tô Thương, có thể nói cho tôi biết, cậu đang tu luyện công pháp gì không, có phải là phương pháp luyện khí thời thượng cổ mà ông cố để lại hay không?"



Tô Thương nhíu mày nói: "Cậu biết ông cố của tôi sao?"



"Tất nhiên."



"Ông cố của cậu là Tô Vô Kỵ, chính là một đại thần thoại đó, bên trên là trời, bên dưới là dân chúng, trong thiên hạ không ai sánh bằng!"



Lâm Uyên nhớ lại một lúc, sau đó cười lạnh lùng nói: "Có điều, mạnh không quá hai đời, những người khác trong nhà họ Tô đều không làm được, đến núi Côn Luân cũng giữ không được, suýt nữa bị diệt môn."

"Nhớ năm đó, trận chiến kia tiêu diệt Côn Luân, tôi đại diện cho vùng núi nơi thâm sâu vân vụ, cũng có phúc tham gia."