Trần Hạo cười tủm tỉm nói: "Làm chuyện đục nước béo cò mà còn đàng hoàng lý lẽ như vậy, khó trách các ông có thể lăn lộn trong giới quan chức! Chẳng qua, nếu tôi không ký những thứ này, cá chết lưới rách, các ông còn có thể được cái gì?"
"Cá chết lưới rách sao? Cậu có tư cách này sao?", Hoàng Tử Hủ lạnh lùng nói.
"Có hay không cũng không phải do các ông nói là được!", Trần Hạo không để ý.
Advertisement
"Xem ra cậu là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt rồi hả? Ông Chu, ông có ý tốt nhưng người ta lại không biết cảm ơn đâu!", Hoàng Tử Hủ cười khẩy nói.
Trần Hạo thờ ơ nói: "Các ông đã nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi cũng nên bày tỏ thái độ!"
Chu Trị Bình cười nham hiểm: "Hy vọng cậu có thể đưa ra lựa chọn sáng suốt!"
Trần Hạo nói: "Con người tôi, không thích bắt nạt người khác, lại càng không thích giẫm đạp người khác. Nhưng thỉnh thoảng có người tự đưa đến cửa, tôi không giẫm cũng không được!"
Hoàng Tử Hủ khinh thường nói: "Cậu cho rằng cậu là ai? Định giẫm đạp chúng tôi? Cậu cũng xứng sao..."
Bốp! Đúng lúc này, Trần Hạo không nể tình chút nào tát thẳng lên mặt Hoàng Tử Hủ một cái bạt tai, lập tức đánh cho ông ta mê man luôn.
"Cậu…cậu lại dám…dám đánh tôi?", Hoàng Tử Hủ gào lên.
Chu Trị Bình cũng nổi giận, không ngờ Trần Hạo lại kiêu ngạo như vậy, ông ta để Hoàng Tử Hủ đến đây, lại còn dẫn theo vệ sĩ tinh nhuệ, cũng cảm thấy có người có chức tước ở đây, còn có người trấn giữ, Trần Hạo tuyệt đối không dám làm loạn.
Nhưng rõ ràng chuyện này hoàn toàn khác hẳn so với tưởng tượng của ông ta.
"Bất ngờ quá phải không? Đánh ông trong mắt tôi mà nói, chẳng khác gì với việc đánh một con chó cả!", Trần Hạo cười ha ha nói.
"Cậu thật là to gan lớn mật!", Hoàng Tử Hủ giận dữ hét lên.
Bốp! Trần Hạo lại tát thẳng lên mặt Hoàng Tử Hủ một cái nữa, đánh cho ông ta phát điên luôn.
Chu Trị Bình phẫn nộ nói với vệ sĩ của mình: "Các anh đứng ngốc ở đó làm gì? Ra tay đi chứ? Giữ chặt tên khốn này lại, thế mà lại dám đánh người có chức tước của chính phủ, còn có pháp luật nữa hay không hả?"
Ầm! Chu Trị Bình còn chưa nói hết câu, Trần Hạo đã đá một cước.
Lúc này mấy vệ sĩ mới phản ứng lại, lao về phía Trần Hạo giống như nổi điên.
Thân hình anh lóe lên, trực tiếp xuyên qua giữa hai người trong số đó, binh binh! Sau khi hai tiếng vang lên, hai người đã bị đấm trúng ngực.
Một vệ sĩ còn lại há hốc mồm, anh ta nào đã từng gặp được người mạnh như vậy bao giờ?
Năm đó khi anh ta còn ở trong đội ngũ chiến đấu đặc biệt, huấn luyện viên cũng không mạnh đến mức này đâu!
Khi trong đầu vệ sĩ còn đang suy nghĩ chuyện này, Trần Hạo đã đi đến trước mặt anh ta, cánh tay vung lên thật cao, sau đó tát một cái thật hung dữ lên mặt anh ta, tát đến mức anh ta văng ra đập vào vách tường, hai mắt tối sầm hôn mê luôn.
Sau đó Trần Hạo lại cười tủm tỉm kéo ghế dựa ra, ngồi xuống trước mặt Hoàng Tử Hủ và Chu Trị Bình giờ phút này đã hoàn toàn bối rối.
Hai người nhìn Trần Hạo, ánh mắt phức tạp, có phẫn nộ có sợ hãi!
"Tôi cảnh cáo cậu, chúng tôi chính là quan chức của chính phủ..."
Bốp! Trần Hạo lại thuận tay tát một cái, tát cho Chu Trị Bình đang kêu gào kia mê man luôn.
"Không bảo ông nói chuyện, câm miệng!", Trần Hạo nhìn cũng không thèm nhìn Chu Trị Bình, nói.
"Cậu..."
Bốp! Chu Trị Bình theo bản năng định cãi lại, kết quả cái bạt tai của Trần Hạo lại giáng xuống không nể tình chút nào.
Gương mặt già nua của Chu Trị Bình nhất thời bị đánh đến đỏ bừng sưng tấy.
Ánh mắt Trần Hạo nhìn về phía Hoàng Tử Hủ: "Thật ra ban đầu chuyện này chẳng có chút liên quan gì đến ông hết, tôi không hiểu, ông Hoàng, tại sao ông lại muốn lội xuống vũng nước đục này! Ông cảm thấy mình chắc chắn ăn được nhà họ Bạch rồi sao?"