Phong Thần Châu

Chương 6440: “Vậy còn lễ trao giải ở bên này tính sao bây giờ?



Bà Hình vừa nghe được những lời này đã bị dọa cho tiểu ra quần, lúc này bà ta mới biết bản thân đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ. Cho nên, bà ta mới kéo theo chồng mình vội vàng chạy đến xin lỗi Trần Hạo.

“Cậu Trần, chủ tịch Bạch, là chúng tôi có mắt như mù! Chúng tôi biết sai rồi! Chúng tôi đáng chết, cầu xin cậu tha thứ cho chúng tôi!”, Hình Thiên Tinh cũng quỳ xuống dập đầu với anh.

Trần Hạo mỉm cười nghiền ngẫm, anh không để ý đến hai người bọn họ, xoay người trở về phòng rồi ngồi xuống sô pha.

Mặc dù Bạch Phi Nhi cũng chán ghét cái sự hống hách của bà Hình, nhưng để cho hai người cao tuổi quỳ xuống trước mặt mình, cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

“Có chuyện gì thì đứng lên rồi nói!”, Bạch Phi Nhi nói.

Bà Hình ngẩng đầu lên nhìn Bạch Phi Nhi, thấy cô có vẻ không giống như đang làm bộ, nhưng Trần Hạo đang ngồi ở sô pha lại im lặng không nói lời nào, vậy nên cơ thể bà ta vừa mới nhấc lên một nửa lại lần nữa hạ xuống.

“Chủ tịch Bạch, cậu Trần, hai người không tha thứ cho tôi, tôi sẽ không đứng dậy!”, bà Hình nói.

Advertisement

Bạch Phi Nhi không nói gì, cô cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng rồi lại không biết nên nói gì cho phải.

Trần Hạo cười nói: “Không đứng dậy à! Vậy thì đi ra ngoài cửa mà quỳ!”

“Đây…”, bà Hình bị làm cho tức giận đến mức bản mặt già nua cũng đỏ bừng.

Hình Thiên Tinh cân nhắc lời lẽ một chút rồi nói: “Cậu Trần, chúng tôi thật lòng cầu xin cậu tha lỗi, hơn nữa, tôi còn có một ý tưởng về chuyện hợp tác, không biết có nên nói ra hay không!”

Trần Hạo thản nhiên nói: “Đứng lên đi, nói nghe xem!”

“Vâng vâng…”, vợ chồng hai người họ vội vàng gật đầu, sau đó đứng lên, dáng vẻ giống như là học sinh tiểu học mắc lỗi, ngay cả Trần Hạo đang ở trước mặt cũng không dám nhìn thẳng vào anh.

Trong hai vợ chồng, Hình Thiên Tinh đã lăn lộn nhiều năm trong vòng xã giao, hiển nhiên là tâm tư nhanh nhạy hơn rất nhiều.

Nếu đã đến đây để cầu xin tha thứ, tất nhiên là không thể nói mấy câu là xong việc.

“Cậu Trần, tôi là hội trưởng của Hiệp hội thiết kế châu báu, tôi có thể dùng năng lực của mình để làm cho Diệc Hiên giành được giải thưởng trong lễ trao giải lần này, hơn nữa còn là giải thưởng lớn, cậu xem có được không?”, Hình Thiên Tinh nói.

Bà Hình cũng điên cuồng gật đầu, lấy lòng nói: “Đúng vậy, Diệc Hiên là một công ty tốt như vậy, nên sớm ngày thể hiện tài năng ra bên ngoài, tôi ủng hộ!”

Trần Hạo cười nhạt, từ chối cho ý kiến.

Hai người họ nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Hạo, rõ ràng là không hài lòng với điều kiện này, ngay cả tâm tư muốn khóc cho Trần Hạo xem cũng có.

Mà lúc này, Bạch Phi Nhi mới phản ứng lại, trong lòng tràn đầy buồn bực, không phải là hai người này đến cầu xin bọn họ tha thứ sao? Cụ thể là đến cầu xin Trần Hạo tha thứ.

Không biết người này lại làm cái gì? Vậy mà có thể doạ hai người kia thành bộ dạng này?

Đây vẫn là bà Hình kiêu ngạo, hống hách sao?

“Đương nhiên, chỉ cái này thôi vẫn chưa đủ để thể hiện thành ý của chúng tôi, gần đây, đá quý Thiên Tinh đang tìm đối tác, muốn hợp tác làm ra một số sản phẩm, tôi thấy Diệc Hiên rất thích hợp, chỉ cần chúng ta hợp tác, tôi tin chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi là có thể đưa Diệc Hiên lên được hàng ngũ các thương hiệu trang sức hàng đầu!”

Trần Hạo vẫn không nói lời nào.

Hình Thiên Tinh đau lòng nói: “Còn có các con đường tiêu thụ sản phẩm của chúng tôi cũng sẽ cho Diệc Hiên sử dụng miễn phí, đây chính là có mối quan hệ chặt chẽ với đá quý Thiên Tinh!”

Bà Hình nói: “Chỉ cần cậu đồng ý, chúng tôi còn có thể để tập đoàn Bạch Thị gia nhập vào đá quý Thiên Tinh, làm cổ đông của tập đoàn chúng tôi, trong tương lai hình thành mối quan hệ trong cậu có tôi, trong tôi có cậu! Thật tốt!”

Trần Hạo liếc mắt nhìn bà Hình: “Suy nghĩ của bà cũng thật hoàn hảo, muốn để cho Bạch Thị bỏ tiền ra, rồi các người có thể dính được chút hào quang của Bạch Thị mà chiếm được lợi ích? Tính toán này của bà thật đúng là rất tốt!”

“…”

Bà Hình kinh ngạc không nói nên lời, bà ta đã nói ra tất cả các biện pháp mà mình có thể nghĩ được. Nhưng rõ ràng là Trần Hạo vẫn chưa vừa lòng.

Hình Thiên Tinh là người khéo đưa đẩy hơn nhiều, biện pháp mà bà Hình vừa nói ra quả thật là một biện pháp tốt.

Chỉ một cái phất tay của Trần Hạo đã có thể khiến cho anh trai của bà Hình bị dọa sợ đến mức này, điều đó đã chứng minh sau lưng Trần Hạo có một thế lực rất khủng bố.

Thiên Tinh chỉ mất một ít cổ phần của công ty mà có thể xây dựng được mối quan hệ với một người như Trần Hạo, như vậy quả thật là Thiên Tinh chiếm được nhiều lợi ích hơn.

Lúc này, Hình Thiên Tinh quyết đoán đưa ra một quyết định.

“Cậu Trần nói đúng, Thiên Tinh chúng tôi sao có thể dính hào quang của Bạch Thị được? Tôi đồng ý đưa cho Bạch Thị ba mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn đá quý Thiên Tinh, xem như là quà xin lỗi!”, Hình Thiên Tinh nói.

Bạch Phi Nhi đứng bên cạnh lập tức trợn tròn mắt, cô thầm nghĩ, rốt cuộc là Trần Hạo đã làm cái gì, vậy mà có thể dọa sợ hai người kia đến mức này?

Trần Hạo nói: “Đi đi, ông đã có thành ý như vậy rồi thì tôi cũng thay vợ tôi chấp nhận lời xin lỗi của các người! Đương nhiên, tôi hy vọng là ý định muốn hợp tác với tập đoàn Bạch Thị của các người cũng là thật lòng!”

“Đương nhiên…đương nhiên!”

“Cảm ơn! Cảm ơn cậu Trần, cảm ơn cậu!”

Hai vợ chồng bọn họ liên tục bày tỏ thái độ, suýt chút nữa rơi nước mắt.

Sau khi nói xong, hai người bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn chằm chằm Trần Hạo, cảm giác như bản thân vừa may mắn sống sót sau tai nạn.

Trần Hạo nhẹ nhàng đảo mắt nhìn bọn họ: “Còn việc gì nữa không? Nếu không còn thì giải tán đi!”

“Phải phải… Hai vợ chồng chúng tôi không quấy rầy cậu Trần và chủ tịch Bạch nghỉ ngơi nữa! Chúng tôi đi trước, chủ tịch Bạch, đến lúc đó tôi sẽ đem hợp đồng bàn giao cổ phần công ty đưa đến Bạch Thị!”

Hai người khúm núm nói xong rồi hoảng sợ rời đi.

Tất cả những chuyện xảy ra sau khi hai người họ đi vào làm cho Bạch Phi Nhi cảm thấy bản thân mình giống như đang nằm mơ.

Trần Hạo bật cười nói: “Hai người này thật thú vị! Tự nhiên lại tặng không cho chúng ta ba mươi phần trăm cổ phần công ty!”

Bạch Phi Nhi nhìn chằm chằm Trần Hạo, ánh mắt kia giống như là đã nhìn thấu anh.

Trần Hạo sửng sốt, anh biết ánh mắt này của Bạch Phi Nhi là có ý gì.

Hai người kia cứ như vậy đến đây xin lỗi, sau đó còn dùng ánh mắt chờ mong tha thiết đưa cho bọn họ cổ phần công ty, giống như là sợ bọn họ không nhận, tất nhiên là có nguyên do.

Trần Hạo mỉm cười giải thích: “Thật ra bọn họ…”

Anh vốn dĩ muốn nói ra tình hình thực tế, nhưng không ngờ rằng Bạch Phi Nhi lại cắt đứt: “Em biết, nhất định là một trong số những bệnh nhân của anh, hoặc thuộc hạ nào đó của anh đã hù doạ bọn họ đúng không? Em biết rồi, thu dọn đồ đạc đi? Về Hải Dương thôi!”

“Bây giờ?”, Trần Hạo sửng sốt.

Bạc Phi Nhi nói: “Lúc nãy em định nói với anh, nhưng mà lại bị bọn họ cắt ngang!”

“Tình huống khẩn cấp à?”, Trần Hạo hỏi.

“Em lo lắng một mình Giang Ngạo Tuyết ở Hải Dương không thể chống đỡ được!”

“Vậy còn lễ trao giải ở bên này tính sao bây giờ?”, Trần Hạo nói.

“Giao cho Vương Bình đi!”, Bạch Phi Nhi nói.

Trần Hạo không nói gì thêm, trở về phòng thu dọn đồ đạc.

Sau đó, hai người đi thẳng ra sân bay.