Phong Thần Châu

Chương 6442: “Đương nhiên là muốn mạng của mày rồi!”



Hai người họ đang tự hỏi bản thân liệu có nên quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin tha thứ giống như Thu Cẩm Tú hay không.

Trần Hạo kéo Tô Hâm Dao lại nói: “Đi ăn cơm?”

Tô Hâm Dao nhẹ nhàng gật đầu, rất nhanh sau đó bóng dáng hai người họ đã biến mất ở cửa chính của trường quay.

Sau khi hai người đi rồi, tất cả mọi người đều thở ra một hơi, bọn họ có cảm giác bản thân mình vừa tìm được đường sống từ trong chỗ chết.

Giờ phút này, Nguyễn Chí Hưng đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Thu Cẩm Tú đã mềm nhũn ngã trên mặt đất: “Tất cả những điều này đều là do Bối Thự Vinh bảo cô làm? Là Bối Thự Vinh của nhà họ Bối ở Ma Đô phải không?”

Thu Cẩm Tú điên cuồng gật đầu, không dám giấu diếm chút nào nói: “Đúng vậy!”

“Người kia đang ở đâu?”, Nguyễn Chí Hưng hỏi.

Advertisement

Thu Cẩm Tú lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết.

Trương Du rất quen thuộc với Bối Thự Vinh, anh ta nói: “Tôi biết anh ta ở đâu! Anh Nguyễn muốn làm như thế nào?”

“Làm như thế nào? Kẻ ngu ngốc thì không nên tồn tại trên đời này!”, trong mắt Nguyễn Chí Hưng lộ ra một tia u ám.

Nghe vậy, Trương Du không tự chủ được mà phát run, đồng thời trong lòng có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn, anh ta vội vàng đi tìm Bối Thự Vinh.

Mà lúc này, sau khi ra khỏi trường quay, Trần Hạo và Tô Hâm Dao đi đến bên cạnh xe, còn chưa lên xe, Tô Hâm Dao đã cứng ngắc đứng im tại chỗ, vẻ mặt đau đớn.

Trần Hạo buồn bực hỏi: “Làm sao vậy?”

“Chân…chân bị chuột rút, hôm nay đóng phim cả một ngày, lại thêm lúc nãy bị căng thẳng quá độ… Ây da!”

Trần Hạo cười ha ha nói: “Căng thẳng cái gì? Thật là…”

Nói xong, Trần Hạo hỏi Tô Hâm Dao là chân nào bị chuột rút, sau đó đỡ cô ta lên xe rồi bắt đầu ấn ấn.

Tô Hâm Dao nhớ đến vấn đề dị thường của mình, đang định mở miệng từ chối thì Trần Hạo đã đụng vào chân của cô ta.

Ưm! Trong thoáng chốc anh đụng vào chân Tô Hâm Dao, cả người cô ta bỗng chốc run lên.

Giống như là bị sét đánh trúng, Tô Hâm Dao âm thầm cắn chặt môi, cố nén lại cảm giác khác thường.

Anh cũng không phát hiện ra điều này.

Rất nhanh sau đó, Trần Hạo đã giải quyết xong vấn đề của Tô Hâm Dao, đỡ cô ta ngồi thẳng dậy, lúc này, anh mới phát hiện ra khuôn mặt đỏ bừng giống như trái táo chín mọng của Tô Hâm Dao.

Bây giờ, Trần Hạo mới nhớ ra thể chất đặc thù của cô ta, trong đầu không tự chủ được mà nghĩ đến những hình ảnh mà anh nhìn thấy trong video lần trước.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Trần Hạo có thể ngửi được rõ ràng mùi hương từ cơ thể Tô Hâm Dao phát ra.

“Trần Hạo…”, Tô Hâm Dao nỉ non, ánh mắt mê ly nhìn anh.

Trần Hạo hít một hơi thật sâu, cố nén lại cảm giác khô nóng trong người: “Ngồi vững! Xuất phát thôi!”

Sau đó, anh đóng cửa xe rồi nhảy lên xe, ngồi vào ghế lái, cưỡng ép bản thân tập trung lái xe.

Sự im lặng kéo dài suốt cả quãng đường, trạng thái của Tô Hâm Dao mới tốt hơn một chút, thời điểm ăn cơm, không khí giữa hai người cũng cực kỳ xấu hổ.

Cơm nước xong xuôi, Trần Hạo lái xe đưa Tô Hâm Dao về trung tâm điện ảnh và truyền hình.

Mà lúc này, trong một căn biệt thự ở vùng ngoại thành Ma Đô.

Bối Thự Vinh cười lạnh uống một ngụm rượu vang đỏ, trong mắt lộ ra vẻ u ám.

“Con điếm, được Bối Thự Vinh này coi trọng mà lại dám không nghe theo? Xứng đáng bị người ta gây khó dễ! Còn Trần Hạo, tôi nhất định sẽ không bỏ cho anh đâu! Cứ chờ đấy cho tôi!”

Cộp cộp cộp! Đúng lúc này, ở cầu thang nối lên tầng hai của biệt thự bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.

Trong lòng Bối Thự Vinh tràn đầy khó chịu, anh ta thầm nghĩ, là ai dám quấy rầy mình lúc này chứ, ngay khi anh ta quay đầu lại muốn mắng chửi thì đập vào mắt anh ta là một người đàn ông xa lạ, dáng vẻ cao lớn, trên mặt còn mang theo một chiếc mặt nạ.

“Đáng chết, mày là ai, mày vào đây bằng cách nào? Vệ sĩ…vệ sĩ!”

“Không cần gọi, vệ sĩ của mày sẽ theo mày xuống địa ngục để bảo vệ mày!”, người đàn ông đeo mặt nạ cười xấu xa.

“Quản gia…”, Bối Thự Vinh hoảng sợ gọi lớn.

“Không cần gọi, bọn họ đã ngủ say rồi, cho dù mày có kêu rách cổ họng thì cũng không ai đến cứu mày đâu?”, người đàn ông đeo mặt nạ vừa nói vừa rút dao ra.

“Không… Mày muốn làm gì?”

“Đương nhiên là muốn mạng của mày rồi!”

“Mày là sát thủ? Đừng làm xằng làm bậy, tao chính là người nhà họ Bối! Ở Ma Đô, thực lực của nhà họ Bối cường đại đến mức mày không thể nào tưởng tượng được đâu!”

“Phải không?”, ánh mắt người đàn ông đeo mặt nạ lộ ra một tia ngoan độc, lưỡi dao chợt loé.

Ngay sau đó, Bối Thự Vinh ôm lấy phần cánh tay bị chém đứt, điên cuồng kêu la, máu tươi không ngừng phun ra.

“Không…không, mày không thể làm như vậy, mày muốn cái gì? Tống tiền đúng không? Tao có thể cho mày rất nhiều tiền…”

Xoẹt xoẹt, lưỡi đao loé lên lần nữa, một cánh tay khác của Bối Thự Vinh cũng bị chém đứt.

“Bối Thự Vinh, cho dù mày có cho tao thêm bao nhiêu tiền cũng vô dụng thôi, đắc tội với anh Trần thì không ai cứu được mày đâu!”

Anh Trần? Anh Trần là ai? Bối Thự Vinh thầm nghĩ, bản thân mình đã đắc tội với vị đại ca nào họ Trần đâu?

Anh ta vô cùng hoảng sợ, trong đầu nổi lên hàng loạt nghi vấn, sau đó, trong lòng anh ta không tự chủ được mà xuất hiện cái tên Trần Hạo: “Là Trần Hạo?”

“Muốn chết? Tên của anh Trần là thứ mà loại nhân vật nhỏ như mày có thể gọi thẳng hay sao?”

Hừ! Người đàn ông đeo mặt nạ tức giận, lưỡi đao chém thẳng xuống, chân trái của Bối Thự Vinh lập tức đứt đoạn.

“Vì sao lại đối xử với tôi như vậy! Không…không!”, Bối Thự Vinh chỉ còn chút hơi thở mong manh, anh ta gầm nhẹ, trong mắt lộ ra vẻ hối hận.

“Anh Trần là thần! Là vị thần không thể xúc phạm, không thể khinh nhờn! Mày chỉ có thể trả giá bằng chính mạng sống của mình!”

“Không…không…”

Bối Thự Vinh muốn quát lớn, nhưng âm thanh lại ngày càng mong manh, sau khi thốt ra hai chữ kia, anh ta mang theo sự hối hận trút hơi thở cuối cùng.

Thời điểm Bối Thự Vinh đi đời nhà ma, Trần Hạo vừa mới trở về câu lạc bộ.

Trong phòng của câu lạc bộ, Bạch Phi Nhi đang nhíu mày ngồi trước máy tính, nhìn tin nhắn mà Giang Ngạo Tuyết gửi đến.

Vừa bước vào cửa, Trần Hạo đã nhìn thấy vẻ mặt này của Bạch Phi Nhi, anh khó hiểu hỏi: “Sao thế? Lại xảy ra vấn đề gì à?”

“Dự án IT của chúng ta có khả năng sẽ bị knock-out, vừa rồi tập đoàn Bạch Thị nhận được yêu cầu bên phía quan chức, cần chúng ta đưa ra một bảng biểu về thời gian phát triển của dự án!”, Bạch Phi Nhi giải thích vấn đề phiền phức mà Bạch Thị đang gặp phải.