“Vẫn là Tam hộ pháp suy xét chu đáo.”
Tứ hộ pháp lại lần nữa vuốt mông ngựa, sau đó cười nói: “Lại nói tiếp, người này cũng gan dạ thật, thật sự cho rằng Thiên Tông hậu kỳ thiên hạ vô địch, còn dám xông vào cả Trương gia.”
“Ông ta làm như vậy cũng là chuyện bình thường thôi.”
Advertisement
Tam hộ pháp cười nói: “Tông chủ chúng ta quá khiêm tốn, có rất ít người biết, tông chủ Thiết Quyền tông đến từ Trương gia, là lão tổ tông Trương gia đấy.”
“Trong mắt người ngoài, Trương gia chỉ là một tiểu gia tộc, chẳng có cao thủ tọa trấn, nên ông ta mới dám tự tiện xông vào.”
Nói tới đây, Tam hộ pháp cười lạnh nói: “Tên đồng hành cùng ông ta Vương Phú Quý kia, ha ha, lá gan lớn thật, ngay cả nữ nhân tông chủ nhìn trúng cũng dám đoạt, thật không biết sống chết.”
“Ha ha, tông chủ cũng tuyệt vời thật, người cũng hơn hai trăm tuổi rồi, còn định làm trâu già gặm cỏ non, muốn cưới tiểu nữ hài mới hai mươi tuổi.”
Tứ hộ pháp lộ ra nụ cười khinh bỉ, trong mắt tràn ngập tham lam: “Có điều, cô gái tên Lưu Sở Điềm kia cũng ghê gớm thật, vừa xinh vừa non mềm, đừng nói tông chủ, ngay cả tôi cũng muốn nếm thử hương vị đây này.”
“Đừng vội, rồi sẽ có cơ hội thôi.”
Tam hộ pháp cười nói: “Mấy người đâu phải không biết sở thích của tông chủ, ông ta thích non mềm, không quan tâm phụ nữ chất lượng tốt như thế nào, cơ bản chỉ chơi hai, ba năm là vứt ngay.”
“Đến lúc đó hai anh em chúng ta còn không phải muốn làm gì thì làm sao?”
“Ha ha ha.”
Tứ hộ pháp dường như đã tưởng tượng ra hình ảnh rồi, liếm đầu lưỡi cười nói: “Tam hộ pháp, đến lúc đó hãy để người em này nếm thức ăn tươi ngon trước nhé.”
“Không thành vấn đề, dù sao cũng chẳng phải hàng mới mẻ gì, chúng ta ai trước ai sau đều như nhau cả.”
Tam hộ pháp đầu tiên gật đầu, sau đó nhắc nhở: “Được rồi, ngôn luận này đó hai người chúng ta nói là được, trở về ngàn vạn lần đừng nói bậy.”
“Hiện tại tông chủ coi cô gái Lưu Sở Điềm kia như bảo bối, ngậm ở trong miệng sợ tan, nắm trong tay sợ rơi cơ mà.”
“Vốn dựa theo bản tính tông chủ, Vương Phú Quý kia dám đoạt phụ nữ với ông ta, tuyệt đối sẽ chết chẳng nghi ngờ gì, thậm chí sẽ bị thiên đao vạn nhát, chết đi trong thống khổ.”
Tam hộ pháp nói tiếp: “Nhưng lần này, Lưu Sở Điềm lấy tính mạng uy hiếp tông chủ, tông chủ lại thật sự tiếp nhận uy hiếp, tha cho Vương Phú Quý một mạng, chỉ nhốt cậu ta lại thôi.”
“Có thể thấy được, tông chủ đối với Lưu Sở Điềm trước mắt thật sự động tâm rồi.”
“Chúng ta nhớ thương Lưu Sở Điềm, nếu bị tông chủ biết, chỉ sợ sẽ không tha chúng ta.”
Tam hộ pháp nghiêm túc nói: “Cho nên, lão tứ, miệng kín một chút, đừng nói chuyện lung tung.”
“Ha ha, yên tâm đi Tam hộ pháp, chuyện liên quan đến tính mạng thân gia, tôi sẽ không nói bậy đâu.” Tứ hộ pháp nghiêm mặt nói.