Phong Thần Châu

Chương 6489: "Ác tộc ngươi đã phá hủy toàn bộ phong ấn rồi à?"  



Tuyết Linh Lung cười khổ: "Không phải là không muốn mà là chẳng thể diệt nổi! Dù hồi đó tổ tiên tập hợp vô số cao thủ siêu cấp nhưng vẫn không diệt được Ác tộc, chỉ có thể đánh lui họ rồi lợi dụng thời không đặc thù phong ấn họ ở dưới đáy vùng đất hoang vu, không cho bọn họ xuất hiện trên đời này!"



Diệp Huyên lại bỗng nhiên nói: "Hai vị, ta phải quay về học viện nữ tử rồi!"



Hắn nói xong bèn đứng dậy rời đi!



Advertisement

Hai người sửng sốt, bấy giờ Tuyết Linh Lung lại nói: "Sư tôn, cậu có biết tại sao lúc trước tổ tiên ta tập hợp nhiều cao thủ như vậy đánh nhau với Ác tộc không?"



Diệp Huyên nhìn về phía Tuyết Linh Lung, lạnh nhạt nói: "Không liên quan gì đến ta hết, ta không muốn nhúng tay vào chuyện này, càng không muốn là địch với Ác tộc. Dù sao, người ta cũng không muốn giết ta!"



Tuyết Linh Lung nhìn thẳng vào Diệp Huyên nói: "Bởi vì tài nguyên! Hồi đó, Ác tộc muốn chiếm lấy toàn bộ tài nguyên của Táng vực nên mới có trận chiến ác liệt kia. Mà giờ, trên người sư tôn lại có ít nhất sáu cái thánh mạch và hơn bốn mươi cái quặng tinh cực phẩm... Cậu cảm thấy sau khi Ác tộc đi ra sẽ bỏ qua cho cậu và tài nguyên trong tay mình sao? Quan trọng nhất là thanh kiếm trong tay cậu! Hiện nay, Táng vực không có bóng dáng của họ hiển nhiên là vì họ vẫn chưa phá được phong ấn do tổ tiên để lại. Nhưng, thanh kiếm trong tay cậu có thể phá vỡ thời không của Khổ Tu tiền bối một cách dễ dàng... Nếu ta không đoán sai thì giờ chắc hẳn Ác tộc đã nhìn chằm chằm vào cậu! Bọn họ chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ cái giá lớn nào đạt được thanh kiếm trên người cậu!"



Diệp Huyên có chút đau đầu!



Đánh nhau?



Hắn thật sự là mệt lắm rồi!



Bây giờ, hắn chỉ muốn mỗi ngày tu luyện một chút rồi đi đây đó đi đó tìm di tích và một số truyền thừa hiếm thấy.



Hắn thật sự không muốn nhúng tay vào những ân ân oán oán kia!



Song, Diệp Huyên cũng biết mình không có thực lực như đám Thanh Nhi nên không thể làm lơ mọi thứ. Nếu theo như lời Linh Lung thì dù hắn không tự đi tìm rắc rối, nhưng không có nghĩa là rắc rối sẽ không tìm đến mình! Trừ khi hắn từ bỏ mọi thần vật trên người!



Đúng lúc này, ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng bước chân vô cùng giòn giã và cũng rất gần.



Theo tiếng bước chân ấy vang lên, sắc mặt của ba người trong điện cũng lập tức thay đổi!



Là ai? Thế mà đi tới cửa rồi họ mới phát hiện!



Ba người nhìn về phía cửa đại điện, chỗ đó có một thanh niên đang chậm rãi đi đến.



Thanh niên ấy rất trẻ, trông xấp xỉ với Diệp Huyên, mặc một bộ trường bào màu trắng không nhiễm một hạt bụi, thật sự là rất sạch sẽ!



Hắn ta đứng ở đó giống như thế giới này đều là dơ bẩn!



Lúc này, Tuyết Linh Lung đứng cạnh con ngươi bỗng co rút lại nói: "Ngươi... ngươi là Ác tộc!"



Thanh niên đó mỉm cười rất nho nhã, hắn ta nhìn về phía Tuyết Linh Lung: "Chắc các hạ chính là con cháu của Tuyết Sơn Vương - người đã đánh bại tộc trưởng tộc ta năm đó!"



Tuyết Linh Lung nhìn chằm chằm vào hắn ta, trong mắt tràn ngập vẻ đề phòng: "Ác tộc ngươi đã phá hủy toàn bộ phong ấn rồi à?"



Thanh niên lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa! Tổ tiên ngươi rất mạnh, quan trọng nhất là hắn ta còn dùng một kiện thần khí cực kỳ mạnh!"



Hắn ta nói đến đây bèn nhìn về phía Diệp Huyên, mỉm cười: "Chắc cậu chính là Diệp công tử!"



Diệp Huyên gật đầu, trong lòng âm thầm đề phòng, kiếm Thanh Huyên trong tay cũng dồn sức chờ phát động, bất cứ lúc nào cũng có thể ra khỏi vỏ!



Thanh niên đi đến trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên âm thầm đề phòng, hắn không thể nhìn ra thực lực của người đàn ông này.



Thanh niên mỉm cười: "Tự giới thiệu một chút, ta tên là Cổ Sầu, tộc trưởng hiện tại của Ác tộc!"