Vợ chồng yêu thương nhau, đứa bé cũng chuẩn bị chào đời rồi.
Nhìn qua thì tưởng là rất hạnh phúc, rất viên mãn.
Advertisement
Tại sao cuối cùng, lại có kết thúc bi thảm thế này?
“Ông trời ơi, nếu thực gia đình tôi đã làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo, muốn trừng phạt thì trừng phạt một mình tôi thôi, tại sao lại làm khổ con trai, con dâu và cả hai đứa cháu chưa chào đời của tôi?”
“Ông trời, ông mau mở mắt ra đi!”
Sau đó, Vân Thư khóc đến ngất đi trong tang lễ, ngay lập tức phải đưa đến bệnh viện.
Khoảng thời gian này, đều là Lâm Tư Vũ chăm sóc bà.
Khi Lục Kiến Thành ở bên quan tài “Nam Khuê” ngày thứ bảy, Lâm Tư Vũ đến, đem theo một bàn đồ ăn rất thịnh soạn.
“Anh, anh ăn chút gì đi, cơ thể anh không thể chịu đựng được nữa, nếu còn nhịn nữa, anh sẽ chết đó.”
“Mẹ thế nào rồi?” Lục Kiến Thành hỏi.
“Mẹ đỡ hơn nhiều rồi, anh đừng lo, em mỗi ngày đều ở bệnh viện chăm sóc mẹ, cơ thể mẹ đã hồi phục nhiều rồi.”
“Được!” Lục Kiến Thành gật đầu, đồng thời nhìn về phía Lâm Tư Vũ: “Mang đi đi, chưa qua bảy ngày, anh sẽ không ăn đâu.”
“Em yên tâm, trước khi Khuê Khuê được chôn cất, cho dù thế nào anh cũng sẽ không gục ngã đâu.”
Nhìn thấy dáng vẻ quả quyết của anh, Lâm Tư Vũ biết mình nói nhiều cũng vô ích, cũng biết bản thân không thể nào lay chuyển được anh.
Cuối cùng, chỉ có thể đau lòng mà rời đi.
Bảy ngày sau, là ngày “Nam Khuê” được chôn cất.
Hôm đó, bầu trời vẫn luôn nắng chói đột nhiên đổ một cơn mưa phùn nhỏ.