Phong Thần Châu

Chương 6510: "Haiz, cần gì phải thế?"



Lúc này, dưới ánh mắt vừa ganh ghét vừa hâm mộ của những người đàn ông xung quanh, anh đang thưởng thức ly cocktail mà Tô Hồng Mị tự tay pha chế.

Tô Hồng Mị ngồi đối diện anh, hai tay chống cằm, ánh mắt nhìn Trần Thanh tràn ngập mong chờ.

Mấy người đàn ông kế bên nhìn thấy, thầm nghĩ, nếu Tô Hồng Mị cũng nhìn họ với ánh mắt này, chẳng cần men rượu thì bản thân họ cũng say.

"Ngon không?"

Tô Hồng Mị thấy Trần Thanh đặt ly xuống, cô mỉm cười hỏi.

"Tôi cảm thấy ừm... Lần này pha cũng tạm, vị của các tầng không rõ lắm".

Trần Thanh đáp.

Nghe xong câu trả lời của Trần Thanh, mấy người đàn ông gần đó thật muốn xé xác anh ra, chỉ là một tên bảo vệ cỏn con mà thôi, Tô Hồng Mị người ta chịu mời cậu uống rượu, đó là vinh hạnh cho cậu rồi, cậu còn dám ngồi đó chê ỏng chê eo?

Hơn nữa, loại rượu mà Tô Hồng Mị pha chế, một tên bảo vệ cỏn con thì có tư cách gì mà bàn tới bàn lui? Giả vờ hiểu biết cái gì, bình thường có uống nổi không?

Họ cứ nghĩ theo tính tình của Tô Hồng Mị, hẳn là sẽ đuổi tên nhóc bảo vệ này ra ngoài mới đúng.

Nhưng tiếp đó lại xảy ra chuyện làm bọn họ không thể tin vào mắt mình.

Tô Hồng Mị nghe xong lời nhận xét của Trần Thanh, cô ta cũng không tức giận mà ngược lại còn thích thú, còn bước ra kéo tay Trần Thanh thân thiết nói: “Trên phòng tôi còn rất nhiều rượu ngon, đi nào, lên phòng tôi đi, tôi mời cậu nếm thử".

Nói xong, Tô Hồng Mị cũng không chờ Trần Thanh từ chối, cô liền kéo Trần Thanh đi lên lầu.

Hả!

"Tôi không nhìn nhầm chứ?"

"Trời ạ, nữ thần của tôi lại mời một tên bảo vệ cỏn con lên phòng uống rượu. Tôi nghĩ cũng chẳng phải đơn giản là thử rượu thôi đâu".

"Tôi có gì thua tên nhóc bảo vệ kia chứ, vậy mà nữ thần của tôi lại nhìn trúng cậu ta".

"Đúng là vô lý mà!"

Mấy người đàn ông trong quán bar thấy hai người Trần Thanh lên lầu, bọn họ cũng phải than một tiếng không cam lòng.

Nói thật, bọn họ không cam tâm vì thấy bản thân hơn Trần Thanh gấp trăm lần, thế mà nữ thần lại không thèm đếm xỉa gì tới bọn họ, lại nhìn trúng Trần Thanh.

"Chị Mị, chị làm thế, mấy gã đàn ông bên ngoài chắc sẽ xem tôi là kẻ thù mất".

Sau khi lên phòng với Tô Hồng Mị, Trần Thanh liền nở một nụ cười khổ, nói.

Lúc này, Tô Hồng Mị dán sát người vào Trần Thanh, nhanh chóng hỏi: "Vậy thì sao? Tôi cố ý để cho tất cả mọi người biết, cậu chính là người đàn ông của tôi!"

"Chị Mị, tôi là người đã có vợ rồi".

Ngữ điệu của Trần Thanh bất đắc dĩ, anh nhẹ giọng nói.

Lúc này Tô Hồng Mị dán người lại hơi gần, Trần Thanh có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đẹp đẽ kia của cô ta, còn ngửi được mùi hương thoang thoảng trên mái tóc.

Trần Thanh cảm thấy dù là bất cứ ai cũng không thể kháng cự được khi ở bên cạnh người phụ nữ này, sẽ mê muội với vẻ đẹp của cô ta chỉ với một ánh nhìn.

"Tôi cũng chẳng quan tâm", Tô Hồng Mị mỉm cười nói.

Tô Hồng Mị nói xong lại càng tiến gần.

"Haiz, cần gì phải thế?"

Trần Thanh khẽ thở dài.

Tô Hồng Mị cười quyến rũ, nói: "Mạng của người ta cũng là cậu cứu, dĩ nhiên nửa đời sau sẽ theo cậu rồi".

"Chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!", Trần Thanh dừng một chút rồi cười bảo: "Chữa bệnh cho người khác cũng là một trong những sở thích của tôi mà".