Mấy tên lưu manh áp sát lại gần Dương Lệ.
Dương Lệ nhìn thấy bọn hắn áp sát lại, bước chân loạng choạng muốn phản kích.
Nhưng mà một động tác còn chưa làm xong đã bị mấy tên lưu manh giữ chặt, lúc này cô thực sự là bị ép đến góc tường.
“Các người cút đi, đàn ông đúng là thứ không đáng tin cậy, cút hết cả cho bà!”
Dương Lệ hét to.
“Cút?”
“Haha, gọi đi, có gọi đến khản cổ cũng không có người đến cứu đâu”.
Mấy tên lưu manh cười càng to.
“Cút!”, Dương Lệ vẫn còn muốn thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Nhưng mà cô vừa mới hành động thì tay chân đã bị bọn họ giữ chặt khiến cho cô không thể cựa quậy được nữa.
Lúc này Trần Thanh lại cất tiếng: “Đội trưởng Dương, cô mau ra quyết định đi, chỉ cần cô bảo đảm, sau này khi đi làm không tìm tôi gây rối nữa, tôi lập tức giúp cô giải quyết bọn họ”.
Đến bước này rồi mà tên này vẫn còn không biết xấu hổ thừa nước đục thả câu, Dương Lệ thực sự là tức muốn điên lên rồi.
Nhưng hình như, lúc này cô cũng không còn lựa chọn nào khác nữa.
Cô chỉ có thể cắn chặt răng mà hét to: “Tôi đồng ý với cậu”.
Nghe được lời này của Dương Lệ, Trần Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Anh ném chiếc xe đạp qua một bên, sau đó liền chỉ vào mấy tên lưu manh, hét: “Ê, các người”.
Bọn họ dừng lại và quay lại nhìn anh.
“Làm gì thế?”
“Muốn chết sao?”, mấy tên lưu manh hỏi anh.
“Cút ngay lập tức, bỏ tay khỏi người đội trưởng Dương thân yêu của tao ngay, nếu không đừng trách tao không khách khí”.
Trần Thanh tức giận nói.
Bọn họ đánh giá Trần Thanh một lúc, rất nhanh sau đó liền lộ ra một nụ cười châm biếm.
Nói thật thì, họ không hề để Trần Thanh vào mắt, lúc nãy như thế, bây giờ cũng vậy.
“Giải quyết tên nhãi không hiểu chuyện này trước đi”.
“Đúng đấy, giải quyết nó xong rồi chơi sau”.
“Chó má, tên nhãi này, thiên đường có lối người không đi, lại cứ muốn đến chọc giận bọn này, đã thế rồi thì đừng trách bọn này”.
“Để tao lên!”
Lúc này một tên lưu manh khỏe mạnh nhất trong đám vân vê nắm đấm từng bước một đi về phía Trần Thanh.
“Đi chết đi!”
Đợi đến lúc đi gần đến phía Trần Thanh, hắn vừa hét vừa vung nắm đấm vào anh.
Trần Thanh nhìn thấy nắm đấm của hắn liền giơ tay lên vững vàng mà bắt lấy nắm đấm của đối phương.
Tên lưu manh không ngờ đến, nắm đấm của mình lại bị bắt được một cách dễ dàng như thế.
Chỉ là Trần Thanh cũng không cho hắn thêm một cơ hội nào nữa.
Anh tiến lên nửa bước, đạp một phát vào đầu gối hắn ta.
Bịch!
Tên lưu manh đập mạnh vào tường, đợi đến lúc hắn trượt từ trên tường xuống thì đã ngất xỉu rồi.
“Bọn mày thì sao, muốn cút hay là muốn tiếp tục nào?”
Trần Thanh dừng lại, nhìn mấy tên lưu manh mà cười.
Mấy tên lưu manh nhìn nhau rồi lập tức buông Dương Lệ ra và chạy.
Sau khi đám lưu manh bỏ chạy, Trần Thanh đi đến bên cạnh Dương Lệ, lúc này cô ấy đã mê man rồi.
“Đội trưởng Dương, đội trưởng Dương”.
Trần Thanh vừa vỗ vào mặt Dương Lệ vừa gọi.
“Cô đừng có ngủ, cô ở đâu, nói cho tôi biết, tôi đưa cô về”.
Tiếc là Dương Lệ uống quá nhiều, thực sự là không có một tý phản ứng nào.
“Xem ra chỉ có thể đưa cô đi thuê phòng thôi”.
Trần Thanh bất đắc dĩ mà nói, nói xong liền vác Dương Lệ lên vai đi ra khỏi con hẻm.
Rất nhanh sau Trần Thanh đã dẫn Dương Lệ đi thuê một căn phòng ở trong một khách sạn gần đó.