Chỉ có lúc này, trong lòng anh có một chút sảng khoái và vui vẻ.
Chỉ tiếc, phần vui vẻ này quá ngắn ngủi.
Bởi vì, anh đã nhanh chóng say rượu.
Advertisement
Lúc này, Lâm Tiêu đi vào.
Cậu ấy dẫn theo vài người, nhìn thấy Lục Kiến Thành nằm sấp trên bàn lập tức dặn dò: "Động tác nhẹ nhàng, đưa Lục tổng về nhà.”
Sau đó, cậu ấy nhìn về phía Tiểu Sảng, ném tiền trong tay lên bàn: "Đây là thù lao hôm nay cô uống rượu cùng tổng giám đốc Lục.”
Ngay sau đó, mấy người rời đi.
Đến nhanh, đi cũng nhanh.
Cứ như một cơn gió.
Tiếp theo, lại một năm nữa.
Tiểu Sảng vừa tan tầm về nhà không lâu, cửa đã bị gõ, Lục Kiến Thành đã đứng ngoài cửa.
Anh cũng giống như lần trước, tắt mấy cái đèn sáng nhất, để lại mấy cái đèn nhỏ, sau đó bảo cho cô ngồi đối diện, không nói một lời.
Sau khi say rượu, anh nằm trên bàn, lẩm bẩm một lần nữa: "Khuê Khuê, em đã đi đâu?"
"Vì sao phải suốt một năm em mới chịu ra ngoài gặp anh một lần chứ?"
“Khuê Khuê, anh nhớ em rất nhiều!”
Nói xong, anh lập tức say.
Sau đó, Lâm Tiêu lập tức mang theo người tiến vào.
Sự khác biệt duy nhất chính là, khi Lục Kiến Thành được đỡ sắp ra khỏi cửa, anh đột nhiên xoay người, có chút lảo đảo đi về phía Tiểu Sảng.
Giọng nói trầm thấp, đặc biệt dịu dàng: "Khuê Khuê, tóc của em dường như ngắn hơn, em đã cắt nó?"
"Đừng cắt nữa, anh thích bộ tóc dài của em, để dài cho anh được không?"
Tuy biết bản thân không phải là Khuê Khuê của anh, nhưng Tiểu Sảng vẫn cố gắng gật gật đầu: “Được, em nhất định sẽ vì anh mà giữ lại mái tóc dài này.”
“Được.”
Gật đầu, Lục Kiến Thành được người bên cạnh dìu ra ngoài.
Còn Lâm Tiêu, cậu ấy để một xấp tiền lên bàn, sau đó nhìn về phía Tiểu Sảng: “Đây là thù lao hôm nay của cô.”
Tiếp đó, lại một năm trôi qua.
Sau đó là năm thứ ba, năm thứ tư.
Cho tới năm thứ năm.