Ông ta vừa nói vừa tiến về trước một bước, tiếp đó, tất cả thời không xung quanh bàn chân của ông ta đều bắt đầu nóng lên.
Bọn Diệp Huyên đứng ở phía xa nhìn thấy cảnh đó thì liền tái mặt, ông lão này thật sự không quan tâm đến sự sống chết của Táng Vực à?
Cứ tiếp tục đánh thế này thì Táng Vực sẽ bị đánh tan nát mất.
Advertisement
Đằng xa, Tuyết Sơn Vương đột nhiên xòe bàn tay ra, một tấm chắn ảo bằng băng đột nhiên xuất hiện phía trước ông ta, tấm chắn băng vừa mới xuất hiện thì quyền ấn liền được đánh ra.
Bùm!
Thần vực nơi Tuyết Sơn Vương đang đứng vỡ nát, Tuyết Sơn Vương lùi về sau đến mấy chục nghìn trượng. Khi ông ta vừa mới dừng lại thì ông lão đó lại một lần nữa xuất hiện trước mặt ông ta.
Mắt Tuyết Sơn Vương có sát khí thoáng qua, ông ta không lùi mà ngược lại tiến về trước một bước, sau đó thì đấm ra một đấm.
Ầm!
Tuyết Sơn Vương bị đánh vào trong vực thẳm thời không thần bí, cùng lúc đó, thời không trong phạm vi mấy trăm vạn trượng bỗng trở nên tăm tối. Không chỉ có vậy, tàn dư sức mạnh của ông lão và Tuyết Sơn Vương không ngừng lan rộng ra xung quanh.
Toàn bộ Táng Vực đều bị tác động mạnh.
Từ phía xa, Phàm Giản và Cổ Sầu nhìn thấy cảnh đó thì sắc mặt của cả hai đều trở nên khó coi.
Thật ra cả bọn Phàm Giản và Ác Tộc đều không hi vọng vũ trụ này bị tiêu diệt, vì đối với bọn họ mà nói, vũ trụ này là nhà.
Vì vậy, trước đây, lúc Tuyết Sơn Vương và Cổ Sầu đánh nhau, cả hai đều đến thế giới thời không ở xa để đánh.
Còn bây giờ, ông lão này chơi thế này thì không bao lâu nữa, Táng Vực sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.
Lúc này, Cổ Sầu đột nhiên nhìn sang Diệp Huyên, do dự một lát rồi nói: “Diệp huynh, có thể giúp ta trấn thủ thời không này không?”
Diệp Huyên liếc nhìn ông lão đang đánh nhau với Tuyết Sơn Vương và nói: “Nếu bọn họ không dừng lại thì chúng ta không thể nào trấn thủ được”.
Cổ Sầu lặng thinh.
Mặc dù kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên có thể sửa chữa thời không nhưng giống như Diệp Huyên nói, nếu Tuyết Sơn Vương và ông lão đó không dừng lại thì dù cho họ có kiếm Thanh Huyên thì cũng không thể giữ được Táng Vực.
Chính vào lúc này, phía đằng xa, Tuyết Sơn Vương đột nhiên dừng lại, ông ta nhìn sang ông lão đó và nói: “Đổi chỗ không?”
Rõ ràng ông ta cũng không muốn hủy hoại Táng Vực.
Ông lão chế nhạo: “Việc gì ta phải đổi chỗ với ngươi?”
Tuyết Sơn Vương chau mày, nói: “Cuộc chiến của ta với ngươi không liên quan đến người khác”.
Ông lão cười lạnh lùng, nói: “Không ngờ Tuyết Sơn Vương ngươi cũng là một người nhân từ đấy. Theo ta được biết, để vượt lên được một đẳng cấp mới, ngươi đã không tiếc cướp đoạt hết tài nguyên của cả Táng Vực để dùng một mình, sao bây giờ lại có lòng thương cảm với sinh linh của vũ trụ này thế này? Ngươi không cảm thấy rất nực cười sao?”
Tuyết Sơn Vương nhìn ông lão, nói: “Ngươi muốn hủy diệt Táng Vực sao?”