Ông lão chế nhạo: “Việc gì ta phải đổi chỗ với ngươi?”
Tuyết Sơn Vương chau mày, nói: “Cuộc chiến của ta với ngươi không liên quan đến người khác”.
Ông lão cười lạnh lùng, nói: “Không ngờ Tuyết Sơn Vương ngươi cũng là một người nhân từ đấy. Theo ta được biết, để vượt lên được một đẳng cấp mới, ngươi đã không tiếc cướp đoạt hết tài nguyên của cả Táng Vực để dùng một mình, sao bây giờ lại có lòng thương cảm với sinh linh của vũ trụ này thế này? Ngươi không cảm thấy rất nực cười sao?”
Advertisement
Tuyết Sơn Vương nhìn ông lão, nói: “Ngươi muốn hủy diệt Táng Vực sao?”
Ông lão nhếch môi cười lạnh lùng, nói: “Ngươi đoán đúng rồi”.
Ông ta vừa dứt lời thì liền tiến về trước một bước, đột nhiên, một luồng khí tức đáng sợ bộc phát ra từ trong người ông ta, thời không của cả Táng Vực liền nóng lên.
Từ phía xa, bọn Cổ Sầu nhìn thấy cảnh đó thì mặt mày nặng trĩu.
Ông lão này thật sự muốn hủy diệt toàn bộ Táng Vực sao?
Lúc này, Cổ Sầu ở phía xa đột nhiên nói: “Các hạ, có cần phải hủy diệt toàn bộ Táng Vực không?”
Ông lão liếc nhìn Cổ Sầu với ánh mắt lạnh lùng, nói: “Ta thích hủy diệt thì hủy diệt thôi, ngươi có ý kiến sao?”
Cổ Sầu chau mày, nói: “Ông lão, ta nói cho ông biết, ông giết bọn ta cũng không sao nhưng chỗ này có người mà ông không thể đắc tội được đâu, ông phải suy nghĩ cho kĩ đấy”.
Ông lão chế giễu, nói: “Người ta không thể đắc tội sao? Ngươi đang nói đùa đấy à?”
Cổ Sầu đột nhiên chỉ về phía Diệp Huyên, giận dữ nói: “Có Diệp huynh ta ở đây mà ông dám làm loạn sao?
Diệp Huyên nghe xong thì tròn mắt, đệch, Cổ Sầu, ngươi có ý gì đây? Đm, ngươi đang gây thù chuốc oán cho ta à?
Ông lão nhìn sang Diệp Huyên, lúc đang nhìn Diệp Huyên thì chau mày, nói: “Ngươi…”
Cổ Sầu vội nói: “Đấy là Diệp huynh của ta, là cao thủ và thiên tài đệ nhất, đừng trách ta không nhắc nhở ông, nếu ông dám động đến huynh ấy thì cái đầu của ông sẽ bị găm vào kiếm liền đấy.
Diệp Huyên: “…”
Mọi người: “…”
Ông lão nhìn Diệp Huyên, sau đó thì hạ giọng nói: “Tại sao ta vừa có ý muốn giết ngươi thì liền có cảm giác sẽ gặp nguy hiểm?”
Diệp Huyên do dự một lúc, đang định nói thì Cổ Sầu liền đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Cổ Sầu nhìn Diệp Huyên, nắm tay thành nắm đấm, nói: “Diệp huynh, trước đây huynh gọi ta là Cổ huynh, ta gọi huynh là Diệp huynh tức là chúng ta là huynh đệ. Nếu như đã là huynh đệ thì ta có một chuyện cần nhờ, huynh sẽ không từ chối chứ?”
Diệp Huyên tối sầm mặt, nói: “Ngươi…”
Cổ Sầu liền vỗ nhẹ vai Diệp Huyên, mỉm cười, nói: “Ta biết, nhất định là huynh sẽ không chối từ”.
Diệp Huyên vẫn chưa lên tiếng thì hắn ta đã vừa nói vừa lấy kiếm Thanh Huyên từ trong tay Diệp Huyên qua, sau đó thì biến mất ngay. Lúc hắn ta xuất hiện trở lại thì đã hắn ta đã đứng trước mặt của ông lão đó rồi, hắn ta đưa kiếm Thanh Huyên ra trước mặt ông lão đó, mỉm cười, nói: “Các hạ, ta biết ông rất mạnh nhưng ông dám đấu với người tạo ra thanh kiếm này không?”
Ông lão liếc nhìn kiếm Thanh Huyên, sau đó mỉm cười, nói: “Sao hả? Ngươi đang uy hiếp ta đó sao?”