Phong Thần Châu

Chương 6552: “Các ngươi thật không nói lý lẽ”.  



Diệp Huyên vẫn chưa lên tiếng thì hắn ta đã vừa nói vừa lấy kiếm Thanh Huyên từ trong tay Diệp Huyên qua, sau đó thì biến mất ngay. Lúc hắn ta xuất hiện trở lại thì đã hắn ta đã đứng trước mặt của ông lão đó rồi, hắn ta đưa kiếm Thanh Huyên ra trước mặt ông lão đó, mỉm cười, nói: “Các hạ, ta biết ông rất mạnh nhưng ông dám đấu với người tạo ra thanh kiếm này không?”



Ông lão liếc nhìn kiếm Thanh Huyên, sau đó mỉm cười, nói: “Sao hả? Ngươi đang uy hiếp ta đó sao?”



Advertisement

Cổ Sầu mỉm cười, nói: “Không dám”.



Ông lão nhìn Cổ Sầu, nói: “Ta nói thật với ngươi, không phải ta muốn hủy diệt vũ trụ này của các ngươi mà là cấp trên của ta muốn làm điều đó, vì sự xuất hiện của Tuyết Sơn Vương khiến bọn ta cảm thấy có uy hiếp. Mặc dù chỉ là một chút thôi nhưng bọn họ không muốn sau này vũ trụ này lại có thêm người mạnh hơn nữa, ngươi hiểu không?”



Cổ Sầu im lặng một lúc rồi nói: “Ta hiểu”.



Ông lão chỉ về phía Diệp Huyên đang ở bên dưới rồi nói: “Lúc nãy ngươi nói với ta nhiều như vậy là cố ý muốn ta nhằm vào hắn, rõ ràng thanh niên này không đơn giản, nhưng điều mà ngươi không biết là hắn càng không đơn giản thì hắn càng phải chết, vì bên trên sẽ không để bất cứ kẻ khác biệt nào xuất hiện”.



Diệp Huyên: “…”



Cổ Sầu im lặng một lúc lâu rồi nhìn sang Diệp Huyên, cười cay đắng, nói: “Diệp huynh, ta thật sự không giỏi ngông, hay huynh tự thử xem?”



Hắn ta nói xong thì cầm kiếm Thanh Huyên về lại trước mặt Diệp Huyên, nói: “Xin lỗi, ta muốn cứu người trong tộc của ta, vì vậy mới kéo huynh xuống nước, nhưng bây giờ xem ra không cần ta gây thù chuốc oán giúp thì bản thân huynh sinh ra đã mang thù oán rồi… Vốn dĩ ta còn rất lo lắng, nhưng giờ thấy ông ta muốn giải quyết huynh thì ta lại hết hoang mang rồi, hehe”.



Diệp Huyên: “…”



Lúc này, ông lão đó đưa mắt nhìn Diệp Huyên và nói: “Dù là Tuyết Sơn Vương thì cũng không hề khiến ta cảm thấy có nguy hiểm, nhưng ngươi lại có thể khiến ta có cảm giác đó, thiếu niên à, ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao lại như vậy không?”



Diệp Huyên im lặng hồi lâu rồi nói: “Ta không có suy nghĩ sẽ chống đối lại các người”.



Ông lão nhìn Diệp Huyên, nói: “Nhưng bọn ta lại nhất định muốn ngươi phải chết rồi sao?”



Diệp Huyên hơi thắc mắc, nói: “Chỉ vì ta khiến các ngươi có cảm giác nguy hiểm sao?”



Ông lão gật đầu, nói: “Bọn ta không cho phép bất cứ ai có thể uy hiếp đến chúng ta tồn tại, giết chết thiên tài ngay từ khi còn trong nôi, ngươi không hiểu đạo lý đó sao?”



Diệp Huyên nhìn ông lão, nói: “Nói như vậy là ông nhất quyết phải giết ta sao?”



Ông lão nói: “Đúng vậy, vì bọn ta không muốn có thêm một Tuyết Sơn Vương thứ hai xuất hiện”.



Diệp Huyên thở dài, nói: “Các ngươi thật không nói lý lẽ”.



Ông lão nói: “Ngươi gọi người đến đi”.



Ông ta đang nói thì dừng lại, mỉm cười rồi nói tiếp: “Phải rồi, ngươi tùy ý gọi, gọi bao nhiêu người cũng được, bọn ta là vô địch, ngươi cứ tự nhiên”.

Diệp Huyên: “…”