Phong Thần Châu

Chương 6563: Cô vẫn luôn yêu thương cậu bé giống như bảo bối.  



Thời khắc này, hai người dường như đã quên đi tất cả mọi thứ, tất cả những việc trước kia đều là phông nền, còn bọn họ chính là diễn viên chính duy nhất.



Ai cũng không rời xa ai.



Năm ngón tay đan vào nhau, đan xen với thâm tình và tình yêu của cuộc đời này.

Advertisement



Chỉ có điều, bên ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa liên hồi.



Lúc đầu, cả hai người đều quá nhập tâm, dường như có một loại cảm giác điên cuồng đến mức không muốn quan tâm đến những thứ khác, nó thôi thúc họ bỏ hãy lại tất cả mọi thứ về phía sau.



Nhưng, khi tiếng gõ cửa cứ vang hết lần này đến lần khác.



Hai người cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại được phần nào, họ dừng động tác lại.



Cô nghĩ có thể là Tư Mặc và Niệm Khanh tỉnh lại nên đang đi tìm cô khắp nơi. Nam Khuê vội vàng mặc lại quần áo, sửa lại đầu tóc của mình để cho dáng vẻ của bản thân nhìn có vẻ bình thường nhất có thể.



Nhưng đôi môi của Lục Kiến Thành vẫn lưu luyến trên cổ cô, hai tay anh vòng qua chiếc eo thon thả của cô, ôm chặt lấy cô.



Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói thì thầm khe khẽ: “Này, rõ ràng là em nghe thấy có tiếng động mà, hình như là cha mẹ đó, sao họ lại không mở cửa?”



“Em trai, em đợi đã, để anh gõ cửa thêm lần nữa, có thể là cha mẹ không nghe thấy đó.”



Tiểu Tư Mặc lại gõ cửa một lần nữa, đồng thời nâng cao giọng: “Mẹ ơi, con là Tư Mặc, con và em trai tỉnh dậy rồi, mẹ ở bên trong đó phải không?”



Nam Khuê sững sờ, lập tức hạ thấp giọng rồi đẩy Lục Kiến Thành ra: “Anh mau buông em ra, thật sự là Tư Mặc và Niệm Khanh đấy, hai đứa thức dậy rồi.”



Lục Kiến Thành đột nhiên lại cư xử giống như trẻ con, anh bá đạo ôm lấy cô, không do dự mà từ chối luôn: “Không buông.”



Nam Khuê biết người nào đó có lẽ là đang ghen và làm nũng đây mà.



Lúc này, chỉ có thể thuận theo chiều gió chứ không được phản ngược lại.



Thế là, cô lập tức duỗi tay ra sờ sờ mái tóc của Lục Kiến Thành, giọng nói dịu dàng dỗ dành anh: “Ngoan, anh hiểu chuyện hơn bọn trẻ, hơn nữa, anh là cha mà, Tư Mặc thì khá tự lập nhưng Niệm Khanh rất dính em, nếu như nó thức dậy mà không thấy em thì sẽ khóc bây giờ đấy.”



“Vậy thì cứ để nó khóc đi, tiểu nam tử hán khóc một chút cũng không sao.”



Nghe xong lời này, Nam Khuê liền cảm thấy xót xa.



Đúng vậy, nếu như nó là một cậu bé khỏe mạnh thì tất nhiên sẽ không sao cả.



Nhưng Niệm Khanh không như vậy, cơ thể của cậu bé rất yếu ớt, Nam Khuê từ trước đến nay đều không dám để cho cậu bé khóc hay chịu tủi thân.



Cô vẫn luôn yêu thương cậu bé giống như bảo bối.

Về bệnh tình của Niệm Khanh, Nam Khuê nhìn Lục Kiến Thành một cái rồi im lặng thở dài.