Phong Thần Châu

Chương 6566: Thân hình nhỏ bé khóc đến run lên.  



Năm năm nay, cậu bé thường xuyên mơ thấy cha mình.



Cũng thường xuyên cùng anh trai lén gọi cha.



Bây giờ, cha thật sự đã xuất hiện trước mặt cậu rồi, cậu bé ngoài cảm vui mừng ra thì dường như lại càng có chút bối rối hơn.



Advertisement

Quay đầu lại, tiểu Niệm Khanh hơi căng thẳng nắm chặt tay mình rồi nhìn về phía Nam Khuê cầu cứu: “Mẹ, chú ấy thật sự là cha của con sao? Mọi người không lừa con đúng không?”



Nam Khuê lấy điện thoại ra, mở hình chụp chung của mình và Lục Kiến Thành lúc trước đưa cho tiểu Niệm Khanh xem.



Đồng thời giải thích nói: “Anh trai không lừa con đâu, mẹ có thể vô cùng nghiêm túc nói với con, đây thật sự chính là cha của con và anh trai, đảm bảo là thật.”



Lúc này, tiểu Niệm Khanh mới hoàn toàn tin tưởng.



Nhưng sau đó, cậu lại giống hệt như tiểu Tư Mặc lúc mới gặp anh lần đầu, câu hỏi tiếp theo lại được nêu ra: “Nếu như cha là cha của con, vậy tại sao lại nhẫn tâm như vậy? Tại sao năm năm nay không hề đến thăm con và anh trai lấy một lần.”



“Chú ấy thật thất bại, chú ấy không phải là một người cha đạt tiêu chuẩn.”



Lời này khiến cho tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên.



Không chỉ có Nam Khuê và Lục Kiến Thành, đến cả tiểu Tư Mặc cũng rất bất ngờ.



Cậu trợn to mắt nhìn tiểu Niệm Khanh: “Em trai, em nói gì vậy? Không phải em là người mong tìm thấy cha nhất, muốn có thể ở cùng cha, chơi cùng cha nhất sao?”



“Không phải em nói, đợi tới khi tìm thấy cha rồi, sẽ bảo cha bế chúng ta lên cao, những việc mà cha người khác làm được thì cha của chúng ta cũng sẽ làm được.”



Tiểu Niệm Khanh lại bĩu môi, có vẻ vừa tức giận lại vừa buồn bực.



“Đó là lúc trước, em luôn nghĩ rằng anh và mẹ đang lừa em, đang dỗ dành em thôi. Em vẫn luôn nghĩ rằng mình không có cha, nghĩ rằng ông ấy sớm đã không còn nữa rồi, thế nên em mới nói ra nhiều nguyện vọng tươi đẹp như vậy, em làm vậy để cho anh và mẹ yên tâm mà thôi.”



“Nhưng, ông ấy vẫn còn sống, tại sao lại không đến tìm chúng ta chứ?”



“Quá xấu xa, ông ấy nhất định là không thích chúng ta một chút nào, nếu không thì tại sao ông ấy lại không đi tìm chúng ta chứ? Cha của người khác là siêu nhân, vừa tuyệt vời vừa lợi hại, còn ông ta thì lại vứt bỏ chúng ta.”



“Huhu, con không thích chú ấy, con không thích chú ấy một chút nào cả.”



Nam Khuê lập tức ôm chặt ấy tiểu Niệm Khanh, dịu dàng an ủi cậu bé.



‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’



Nhưng, tinh thần của Niệm Khanh vẫn vô cùng kích động.



“Mẹ ơi, con không muốn nhìn thấy chú ấy đâu.”



“Chú ấy xấu xa như vậy, vứt bỏ chúng ta năm năm, con còn thường xuyên nhìn thấy mẹ khóc nữa. Mẹ chăm sóc chúng con cực khổ như vậy, mệt mỏi như vậy, con thương mẹ lắm, con ghét chú ấy.”



Tiểu Niệm Khanh càng nói lại khóc càng thương tâm hơn.



Những giọt nước mặt trong veo chảy dài trên má cậu.



Thân hình nhỏ bé khóc đến run lên.

“Ghét chú ấy.”