Diệp Huyên nhìn ông ta: “Ta đưa kiếm ra, các ông thật sự sẽ thả ta đi?”
Cố trưởng lão nhìn hắn: “Ừ!”
Advertisement
Diệp Huyên nghiêm nghị nói: “Ông thề đi”.
Cố trưởng lão suy nghĩ giây lát rồi bảo: “Ta thề, chỉ cần ngươi giao kiếm ra thì Chấp Pháp Tông ta sẽ không gây chuyện với ngươi, nếu vi phạm thì thần hồn của ta sẽ bị tiêu diệt”.
Nghe vậy, nét mặt Diệp Huyên dần thả lỏng, hắn do dự giây lát rồi xoè tay, kiếm Thanh Huyên chầm chậm bay tới trước mặt Cố trưởng lão.
Nét hưng phấn thoáng qua trong mắt Cố trưởng lão, ông ta cầm lấy kiếm Thanh Huyên, từ từ nhắm hai mắt lại, dần dần, thời không xung quanh lặng lẽ biến mất không tiếng động.
Hiển nhiên là Diệp Huyên đã trao quyền sử dụng cho ông ta.
Sau một hồi, Cố trưởng lão hứng khởi nói: “Thần Kiếm! Thật sự là Thần Kiếm!”
Diệp Huyên hỏi: “Ta đã đi được chưa?”
Cố trưởng lão nhìn hắn: “Đi? Đi đâu?”
Diệp Huyên nói lại: “Ông đã nói nếu ta giao kiếm ra thì Chấp Pháp Tông các ông sẽ không nhằm vào ta nữa mà”.
Cố trưởng lão cười: “Ai nói chúng ta muốn nhằm vào ngươi? Chúng ta chỉ muốn mời ngươi tới Chấp Pháp Tông làm khách thôi”.
Vẻ mặt Diệp Huyên trở nên hơi dữ tợn: “Ông nói lời không giữ lời!”
Cố trưởng lão bật cười lớn tiếng: “Diệp Huyên, ngươi làm ta buồn cười chết mất! Cứ tưởng ngươi là nhân tài kiệt xuất, không ngờ ngươi lại ngốc như thế này! Cốc Nhất chết oan quá!”
Diệp Huyên nắm chặt hai tay, trông hắn như con trâu đực nổi giận: “Người phía sau ta sẽ không tha cho ông đâu!”
Cố trưởng lão nhìn kiếm Thanh Huyên, khẽ cười: “Ngươi đang nói cô gái đó sao?”
Diệp Huyên gật đầu.
Cố trưởng lão cười to: “Nào, để ta xem cô gái váy trắng phía sau ngươi là thần thánh phương nào”.
Nói xong ông ta cầm kiếm Thanh Huyên, bắt đầu cảm nhận.
Diệp Huyên nhìn chằm chằm Cố trưởng lão: “Nàng sẽ giết chết ông”.
Cố trưởng lão cười khinh thường: “Giết ta? Nực cười, ngươi có biết ta ở cảnh giới nào không? Ta là Vô Tâm Cảnh đấy, ta…”