Không phải lực lượng thời không!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống.
Chết tiệt!
Ông ta cảnh giác với hắn đến mức này!
Advertisement
Đúng lúc này, Cố trưởng lão lên tiếng: “Diệp Huyên, chúng ta muốn gặp người phía sau ngươi”.
Diệp Huyên vô thức hỏi: “Ai?”
Cố trưởng lão nhìn hắn: “Phía sau ngươi có mấy người?”
Diệp Huyên đáp: “Ba! Đại ca của ta, phụ thân của ta, muội muội của ta”.
Cố trưởng lão nhìn hắn không dời mắt: “Chúng ta muốn gặp muội muội ngươi, chính là cô gái đã tạo ra thanh kiếm đó cho ngươi ấy”.
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi bảo: “Yêu cầu này của các ông… khiến ta nhớ đến một người”.
Cố trưởng lão nhíu mày: “Ai?”
…
Phải công nhận rằng Diệp Huyên hơi ngạc nhiên.
Chủ động tìm Thanh Nhi?
Không ngờ đối phương lại có yêu cầu này!
Thật sự quá bất ngờ.
Cố trưởng lão lại nói: “Chúng ta muốn gặp người phía sau ngươi, có được không?”
Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Các ông muốn làm gì?”
Cố trưởng lão bật cười: “Làm gì? Sao, cậu sợ chúng ta gây bất lợi cho người phía sau cậu à? Cậu yên tâm, chúng ta sẽ không làm thế đâu, chúng ta chỉ muốn nói chuyện với nàng thôi”.
Diệp Huyên không nói gì, nhưng vẻ mặt lại hơi lo lắng, tuy chỉ trong chốc lát nhưng vẫn bị phía Cố trưởng lão nhìn thấy.
Hoảng rồi!
Cố trưởng lão khẽ nhếch môi: “Diệp Huyên, ngươi yên tâm, ta đảm bảo với ngươi một lần nữa, chúng ta sẽ không gây bất lợi cho người phía sau ngươi đâu, đương nhiên tiền đề là các ngươi có thể phối hợp với chúng ta”.
Diệp Huyên quay đầu nhìn lại Linh Sơn.
Lúc này Cố trưởng lão chợt nói: “Trốn về Linh Sơn? Diệp Huyên, ngươi nghĩ xem, Linh Sơn thật sự sẽ vì ngươi mà trở thành kẻ thù không đội trời chung với Chấp Pháp Tông của ta sao? Hơn nữa, ngươi chạy được một lúc chứ chạy được cả đời không?”
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Ta đưa kiếm ra, các ông thật sự sẽ thả ta đi?”
Cố trưởng lão nhìn hắn: “Ừ!”
Diệp Huyên nghiêm nghị nói: “Ông thề đi”.
Cố trưởng lão suy nghĩ giây lát rồi bảo: “Ta thề, chỉ cần ngươi giao kiếm ra thì Chấp Pháp Tông ta sẽ không gây chuyện với ngươi, nếu vi phạm thì thần hồn của ta sẽ bị tiêu diệt”.
Nghe vậy, nét mặt Diệp Huyên dần thả lỏng, hắn do dự giây lát rồi xoè tay, kiếm Thanh Huyên chầm chậm bay tới trước mặt Cố trưởng lão.
Nét hưng phấn thoáng qua trong mắt Cố trưởng lão, ông ta cầm lấy kiếm Thanh Huyên, từ từ nhắm hai mắt lại, dần dần, thời không xung quanh lặng lẽ biến mất không tiếng động.