Ông lão gật đầu: “Không thể điều tra, nhưng chúng ta nhận được một tin đó là nghe nói lấy được kiếm trong tay Diệp Huyên là có thể thông qua nó cảm nhận được cô gái váy trắng”.
Cố trưởng lão nhíu mày: “Có thể như vậy sao?”
Ông lão gật đầu: “Đúng thế. Chỉ cần cầm thanh kiếm trong tay là có thể thông qua nó cảm nhận được người đã tạo ra thanh kiếm”.
Advertisement
Cố trưởng lão khẽ gật đầu: “Hiểu rồi”.
…
Trên Linh Sơn, trong Tiểu Tháp.
Ngày nào Diệp Huyên cũng điên cuồng tu luyện Phi Kiếm Định Sinh Tử, để kiếm của mình đạt đến cực hạn, hắn đã tiến vào vực sâu thời không của thời không thần bí để tu luyện!
Mà khi tu luyện ở trong đó, hắn phát hiện có hiệu quả ngoài dự đoán.
Trong vực sâu thời không của thời không thần bí ấy, mật độ thời không vô cùng dày, tốc độ của kiếm Thanh Huyên ở trong vực sâu của thời không thần bí này khác với khi ở ngoài, ở trong này, tốc độ kiếm của nó chậm hơn rất nhiều lần.
Thật ra, Diệp Huyên cũng hơi khó hiểu, theo lý thuyết thì kiếm Thanh Huyên có thể xem nhẹ thời không thần bí này, tại sao ở trong vực sâu thời không này nó lại chậm hơn?
Hắn cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng cứ tu luyện trước đã rồi tính.
Mà hắn cũng để cho Hư Vọng luyện cùng, dạy cả Phi Kiếm Định Hồn này cho Hư Vọng, hắn dạy hết cho nàng ta, không giữ lại chút gì.
Dù sao cũng là người của mình.
Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.
Thời gian tiếp theo đó, ngày nào Diệp Huyên cũng điên cuồng tu luyện, ở trong vực sâu thời không, tốc độ phi kiếm của hắn cũng càng ngày càng nhanh, mục tiêu của hắn là tu luyện để cho phi kiếm ở trong vực sâu thời không cũng nhanh được như ở ngoài.
Nếu hắn có thể luyện được tốc độ của kiếm nhanh như ở ngoài thì sau khi hắn ra khỏi thời không thần bí này, tốc độ phi kiếm của hắn ở ngoài…
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên không tự chủ được thấy hứng thú.
Cứ như vậy, ngày qua ngày, trong nháy mắt đã hơn mười năm trôi qua.
Sau hơn mười năm khổ luyện, tốc độ phi kiếm của Diệp Huyên đã nhanh như ở ngoài.
Ra khỏi vực sâu thời không, Diệp Huyên nhẩm niệm, kiếm đột nhiên xuất hiện ở nơi cách xa vạn trượng.
Nhìn kiếm Thanh Huyên cách xa vạn trượng, khoé miệng Diệp Huyên nhếch lên, nụ cười dần lan ra, cuối cùng hắn không nhịn được bật cười lớn tiếng.
Tốc độ phi kiếm hiện tại của hắn đã nhanh hơn trước ít nhất mấy lần.
Nếu bây giờ để hắn đối đầu với Vô Tâm Cảnh, hắn hoàn toàn tự tin có thể giết được đối phương trong một giây, cho dù đối phương có phòng bị cũng vậy!
Vô địch rồi.
Diệp Huyên bật cười ha hả.