Diệp Huyên mở lòng bàn tay, áo giáp trên người hắn chợt biến thành kiếm quang chém vào trong hồ nước!
Oanh!
Một tàn ảnh bị chém đến mức liên tục lùi về phía sau…
Chỗ đó có một cánh tay rơi xuống!
Advertisement
Lúc này, Tiểu Tháp nói: “Đối phương chạy rồi!”
Diệp Huyên lạnh lùng nhìn về phía xa, hắn phát hiện dù đối phương cũng là Vô Đạo Cảnh, nhưng khi đối đầu chính diện, thực lực của đối phương thật sự hơi kém cỏi!
Có điều đó cũng là chuyện bình thường, dù sao đối phương cũng là sát thủ, thường sẽ một đòn lấy mạng người khác!
Chỉ khi đối đầu chính diện, đối phương mới hoàn toàn mất đi ưu thế của bản thân!
Lúc này, Diệp Huyên chợt nói: “Tiểu Tháp, ngươi có thể giúp giấu đi hơi thở của ta không?”
Lúc trước hắn luôn sử dụng kiếm Thanh Huyên để giấu đi hơi thở của bản thân, nhưng hắn phát hiện vẫn có người tìm ra hắn!
Tiểu Tháp đáp: “Đương nhiên là được! Nhưng Tiểu chủ, ta phải nhắc nhở người, dù ta giúp người che giấu hơi thở thì người khi nãy vẫn có thể tìm ra người!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Vì sao?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Tiểu Hồn đã hoàn toàn giấu đi hơi thở của người, nhưng đối phương vẫn có thể tìm thấy người, có nghĩa đối phương tìm thấy người không phải nhờ vào hơi thở!”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Vậy thì dựa vào cái gì?”
Tiểu Tháp nói: “Tiểu chủ, người phải nhớ kỹ ta chỉ là một cái tháp thôi! Sao người cứ hỏi một cái tháp nhiều vấn đề thế?”
Diệp Huyên đen mặt, mẹ kiếp, một khi gặp phải vấn đề nó không biết, nó sẽ nhớ ra nó là một cái tháp!
Diệp Huyên lại hỏi: “Tiểu Tháp, khi đối phương đến gần thì nhất định phải nhắc nhở ta!”
Tiểu Tháp hơi do dự, sau đó nói: “Tiểu chủ, chẳng lẽ người không muốn trải nghiệm sự kích thích và vui sướng khi đối diện với sinh tử sao? Người nghĩ thử xem, phản ứng lại trong nháy mắt, sau đó giết chết đối phương, có phải cảm giác đó rất thoải mái không?”
Diệp Huyên im lặng.
Tiểu Tháp nói tiếp: “Nếu ta thông báo cho người thì người sẽ rất khó phát triển, nhưng nếu người có thể dựa vào thực lực của bản thân giết chết đối phương thì lại hoàn toàn khác!”
Diệp Huyên im lặng một lát rồi nói: “Ngươi nói cũng rất có lý!”
Tiểu Tháp gật đầu: “Trải nghiệm chút cảm giác bị truy sát đi!”
Diệp Huyên cười nói: “Không phải là không được!”
Dứt lời, hắn xoay người, hơi nhếch môi: “Huynh đệ, đừng trốn nữa! Ta nhìn thấy ngươi từ lâu rồi!”
Dứt lời hắn biến mất.
Sau khi Diệp Huyên biến mất không lâu, một người áo đen chợt xuất hiện ở vị trí hắn vừa đứng.
Người áo đen nhìn Diệp Huyên biến mất phía xa, nhẹ giọng nói: “Cái gì vậy… Hắn đang hù doạ ta sao…”
Diệp Huyên đi thẳng đến Chấp Pháp Tông!
Đối với hắn, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!
Hắn lặng lẽ lẻn vào Chấp Pháp Tông, lúc này, các cường giả đứng đầu Chấp Pháp Tông đều đã rời đi, trong tông môn không có một cao thủ Vô Đạo Cảnh nào cả!
Hắn không giết chết người của Chấp Pháp Tông, giết chết đám lâu la đó cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại còn sẽ khiến hắn bị lộ vị trí!
Đối với hắn bây giờ, một chút thời gian cũng cực kỳ quý giá!
Trong bóng tối, Diệp Huyên nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng, hắn đi tới một tiểu lâu, tiểu lâu rất vắng, hơn nữa còn bỏ hoang đã lâu, khắp nơi đều là mạng nhện.