Vì bây giờ mỗi ngày hắn đều phải nuốt chửng ít nhất hơn một triệu viên Thánh Cực Tinh!
Nếu không nhờ lấy được tài nguyên của mấy người Tuyết Sơn Vương và Cố trưởng lão, hắn hoàn toàn không thể đột phá Vô Tâm Cảnh!
Ngoài bản thân mình, hắn cũng đưa truyền thừa của A Đạo Linh cho Hư Vọng, hơn nữa để Hư Vọng cùng hắn đột phá Vô Tâm Cảnh!
Hắn muốn đào tạo ra một cường giả siêu cấp!
Advertisement
Đây là đệ tử của hắn, hắn đương nhiên phải để tâm!
Cứ thế mười năm trôi qua!
Hơi thở trên người Diệp Huyên đang ngồi xếp bằng dưới đất ngày càng lớn mạnh.
…
Bên ngoài, sát thủ áo đen đang ẩn mình trong bóng tối chợt xoay người, không biết nơi đó đã có một người áo bào đen xuất hiện từ bao giờ!
Sát thủ áo đen hành lễ với người áo bào đen: “Bái kiến Các chủ!”
Người áo bào đen trước mặt là Các chủ Ẩn Sát Các!
Các chủ nhìn vào trong Chấp Pháp Tông, khàn giọng hỏi: “Ở bên trong à?”
Sát thủ áo đen gật đầu: “Vâng ạ!”
Sau đó, hắn ta do dự nói: “Người này hơi kỳ lạ, vì hình như hắn có thể nhìn thấy ta!”
Các chủ im lặng một lát rồi nói: “Chuyện này giao cho ta, ngươi rút lui đi! Nhớ kỹ, ngoài ta ra, không được cho ai biết hành tung của hắn!”
Sát thủ áo đen cúi chào, sau đó lặng lẽ biến mất.
Các chủ nhìn vào trong lầu các phía xa, ông ta đứng im một lát rồi lặng lẽ biến mất.
Ông ta cũng không ra tay với Diệp Huyên.
…
Ở một nơi khác, trong một đám mây nào đó, sắc mặt Tiêu Hiếu và Tông Thủ cực kỳ khó coi!
Vì bọn họ tìm một ngày một đêm vẫn không có chút tin tức nào của Diệp Huyên, tên này như hoàn toàn bốc hơi khỏi thế gian vậy!
Lúc này, Tông Thủ chợt hỏi: “Ẩn Sát Các có tin tức gì không?”
Tiêu Hiếu lắc đầu: “Bên kia không có phản hồi gì cả!”
Nghe vậy, Tông Thủ nhíu mày: “Ngay cả bọn họ cũng không thể tìm thấy sao?”
Tiêu Hiếu im lặng.
Tông Thủ nhìn về phía Tiêu Hiếu: “Có vấn đề gì à?”
Tiêu Hiếu lạnh lùng nói: “Huynh nói xem, Ẩn Sát Các này có thể âm thầm giết chết Diệp Huyên và Ngôn Bạn Sơn, sau đó cướp lấy truyền thừa kia không?”
Nghe vậy, sắc mặt Tông Thủ lập tức trở nên khó coi!
Không phải không có khả năng đó!
Lúc này, Tiêu Hiếu nói: “Cho dù thế nào, chúng ta cũng không thể gửi gắm hy vọng vào Ẩn Sát Các được, phải nghĩ cách khác để tìm ra Diệp Huyên này!”
Tông Thủ nhìn Tiêu Hiếu: “Huynh có cách hay gì không?”
Tiêu Hiếu im lặng một lát rồi nói: “Huynh cảm thấy bây giờ Diệp Huyên sẽ trốn ở đâu?”
Tông Thủ nhíu mày: “Huynh có ý gì?”
Tiêu Hiếu nhẹ giọng giải thích: “Nếu ta là Diệp Huyên, thì với ta bây giờ, nơi nguy hiểm nhất sẽ là nơi an toàn nhất…”