Tông Thủ nhíu mày: “Huynh có ý gì?”
Tiêu Hiếu nhẹ giọng giải thích: “Nếu ta là Diệp Huyên, thì với ta bây giờ, nơi nguy hiểm nhất sẽ là nơi an toàn nhất…”
Nghe vậy, Tông Thủ trợn mắt: “Trở về Vân giới!”
Tiêu Hiếu ngăn cản Tông Thủ: “Đi tới Chấp Pháp Tông của ta!”
Tông Thủ khó hiểu: “Vì sao?”
Advertisement
Tiêu Hiếu cười nhạt: “Vì Chấp Pháp Tông có thù hằn với hắn nhất!”
Dứt lời, ông ta vung tay: “Đi!”
Sau đó, ông ta dẫn theo các cường giả Chấp Pháp Tông cùng biến mất.
Sau khi mấy người Tiêu Hiếu rời đi, Trung Sơn Vương xuất hiện, ông ta nhìn theo hướng bọn họ đi, nhíu chặt mày.
Một lát sau, Trung Sơn Vương ra lệnh: “Ra lệnh cho Đạo Lâm vệ và cấm quân đi tới Chấp Pháp Tông với tốc độ nhanh nhất!”
Nói xong, ông ta biến mất.
…
Chấp Pháp Tông.
Diệp Huyên đang tu luyện chợt mở mắt ra, hắn đang muốn đứng dậy thì giọng nói của Trung Sơn Vương chợt vang lên trong đầu hắn: “Diệp công tử, cậu cứ yên tâm đột phá, ta sẽ ngăn cản Chấp Pháp Tông và Vân giới giúp cậu! Nhưng chỉ có thể ngăn cản nửa canh giờ thôi!”
Nửa canh giờ bên ngoài!
Diệp Huyên nghiêm túc đáp: “Đa tạ tiền bối!”
Trung Sơn Vương cười nói: “Không cần khách sáo!”
Diệp Huyên không kịp suy nghĩ vì sao Trung Sơn Vương lại giúp hắn, vì bây giờ là thời khắc mấu chốt để đột phá Vô Tâm Cảnh của hắn!
Hắn cần chút thời gian!
Trong Chấp Pháp Tông.
Tiêu Hiếu đưa mắt nhìn một vòng, sau đó, tầm mắt ông ta dừng lại ở một lầu các: “Tìm thấy rồi!”
Dứt lời, ông ta mở tay phải, sau đó đè xuống lầu các kia, một lực lượng mạnh mẽ đè xuống từ chân trời.
Vào lúc lực lượng kia sắp đánh trúng lầu các, một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện, ông ta còn đánh ra một quyền!
Oanh!
Toàn bộ thời không trở nên vặn vẹo!
Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, sắc mặt Tiêu Hiếu và Tông Thủ đều trở nên khó coi.
Người đàn ông này chính là Trung Sơn Vương của Đạo Lâm Quốc!
Tiêu Hiếu nhìn Trung Sơn Vương: “Trung Sơn Vương, chúng ta và Đạo Lâm Quốc luôn sống hoà bình với nhau, ông làm thế là có ý gì?”
Trung Sơn Vương cười nói: “Tiêu tông chủ, ta muốn bảo vệ Diệp công tử này!”
Tiêu Hiếu nhìn Trung Sơn Vương, một lát sau, ông ta cười nói: “Ta hiểu rồi! Trung Sơn Vương chọn một con đường khác với chúng ta, nhưng mục đích của mọi người đều giống nhau!”
Trung Sơn Vương cười nói: “Đúng thế!”
Tiêu Hiếu quay đầu nhìn Tông Thủ: “Ta giữ chân ông ta!”
Tông Thủ gật đầu: “Được!”
Tiêu Hiếu nhìn Trung Sơn Vương, đang muốn ra tay thì Trung Sơn Vương chợt nói: “Tiêu tông chủ, có thể nghe ta nói một câu không?”
Tiêu Hiếu hờ hững hỏi: “Trung Sơn Vương muốn nói gì?”
Trung Sơn Vương cười nói: “Tiêu tông chủ, chẳng lẽ ông không sợ Ngôn sơn chủ gọi tổ tông sao?”
Nét mặt Tiêu Hiếu không chút cảm xúc: “Ta cược rằng nàng ta không thể gọi tổ tông!”