ầy tức giận, ánh mắt lóe lên sát khí. “Một tập đoàn Lăng Tiêu cỏn con, khá lắm! “Ở đất Thành Hải này, cũng dám đối đầu với tôi”. “Tiếp theo đây, xem tôi chơi đùa các người cho đến chết như thế nào!” Nói rồi, Chu Mỹ Trân lập tức đứng dậy, lấy dây xích xích cổ Hứa Thiên Tứ, vừa đi ra cửa vừa dắt hẳn như một con chó. Lúc này, trong phòng khách của biệt thự. Tập trung mấy chục sếp tổng của các tập đoàn kiến trúc xây dựng. Nhìn vẻ mặt của họ là biết họ không hề tình nguyện đến đây. Thế nhưng, thế lực của gia tộc Chu Thị rất lớn mạnh. Trước mặt gia tộc lớn, bọn họ chỉ có thể khom lưng cuốn gối, gọi cái là đến. “Bịch!” Chu Mỹ Trân đẩy cửa, đi giầy cao gót, dắt theo Hứa Thiên Tứ bò trên đất giống như một con chó đi về phía đám đông trước mặt. Bà ta xuất hiện, ngẩng đầu nhìn mọi người nói: “Trong đám mấy người, ai đã từng hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu?” Mấy chục ông tổng nhìn nhau. Ở Thành Hải-đô thị làm ăn tầm vóc quốc tế này, điều quan trọng nhất chính là nắm bắt tin tức nhanh. Tập đoàn Lăng tiêu vốn vô danh nhỏ bé, nhưng vì sự việc Triệu Đắc Hiền đem người đến phá, chớp mắt đã nổi tiếng rồi. Bây giờ có nhiều sếp tổng trong ngành xây dựng đều nghĩ cách để hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu. Trong số họ, có ba người có con mắt tinh tường, sớm đã tham gia vào hai những dự án mới khởi động của tập đoàn Lăng Tiêu. Thế nhưng, nhìn sắc mặt Chu Mỹ Trân hôi như shit. Bọn họ sao dám nói thật, lắc đầu lia lịa. “Rất tốt, xem ra mấy người còn biết suy nghĩ”. Chu Mỹ Trân lôi cổ Hứa Thiên Tứ rồi lên ghế sofa. Bà ta dùng gót giày sắc nhọn của mình, đạp thẳng lên phía sau lưng Hứa Thiên Tứ, coi anh ta như cái ghế gác chân. Hứa Thiên Tứ đau đến mức miệng run lên, nhưng không dám kêu, còn bày ra bộ mặt nịnh bợ. Chu Mỹ Trân giơ bàn tay sơn móng đen của bà ta, chỉ vào mấy chục ông tổng đang đứng trước mặt. Trong mắt bà ta, những người này không còn là những người gia thế giàu có, mà là những tên ăn mày quỳ trước mặt bà ta xin ăn! “Tôi cảnh cáo các người, bắt đầu từ bây giờ, ai dám làm ăn với tập đoàn Lăng Tiêu, tôi sẽ không tha cho người ấy!” “Các người hoặc người thân của các người, bạn bè các người, ai đang làm ăn với tập đoàn Lăng Tiêu, lập tức bao họ dừng lại!” “Tôi muốn khiến cho tập đoàn này, không nhấc được một viên gạch, không mua nổi một hạt cát!” Trong số đó, có một vị tên là Vương Thăng Tài, lúc này mới nói nhỏ: “Làm như vậy không được hay lắm?” Vương Thăng Tài vừa dứt lời, Chu Mỹ Trân lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt anh ta “Bốp!” một tiếng. Tát Vương Thăng Tài một cái thật mạnh. “Đồ chó có mắt như mù, có tai như điếc này!” “Người đâu!” Lúc này, có hai người đàn bà lực lưỡng tiến đến, một trái một phải giữ chặt Vương Thăng Tài. “Bẻ một cánh tay vứt đi cho tôi”. “Còn nữa, sáng mai, tôi muốn thấy tập đoàn anh ta phá sản!” Hai người đàn bà ra tay cực kỳ độc ác. Tiếng kêu thảm thiết! Vương Thăng Tài bị họ đánh gãy tay phải. Họ lôi Vương Thăng Tài ra ngoài, giống như lôi một con chó! Chu Mỹ Trân quắc mắt, nhìn một lượt đám người trước mặt, lạnh lùng nói: “Những lời lúc nãy, tôi chỉ nói một lần”. “Tôi không hy vọng xảy ra sự việc tương tự”. “Nếu không, hậu quả như nào, mấy người chắc rõ hơn tôi nhỉ”. “Ở Thành Hải, tôi muốn mấy người sống thì sẽ được sống, muốn mấy người chết thì sẽ phải chết”. Mấy chục ông tổng liên tục cúi đầu khom lưng. “Đều ngây ra đấy làm gì? Mau thông báo tin này rộng rãi cho tôi!” “Ai dám hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu, chính là tìm cái chết!” Đợi những người này vội vã rời đi. Chu Mỹ Trân đưa mắt nhìn quanh. Buột miệng hỏi: “Tiểu Linh đâu?” “Không phải tôi bảo cô ta đi bắt cái tên Lý Phong về đây à?” “Sao đến giờ này vẫn chưa về?” Lúc này, Đàm Xuân Linh đã đến khu vườn hoa nơi tập đoàn Lăng Tiêu mở văn phòng. Vườn hoa này thu hút không ít người dân quanh đó đến thăm thú. Đàm Xuân Linh đi trên con đường đầy bóng râm. Cô ta đến văn phòng bất động sản của tập đoàn Lăng Tiêu. Lúc này, Cam Hưng Bá dẫn theo mấy nhân viên đang lắp lại cánh cổng thủy tinh vừa bị phá hỏng. Đàm Xuân Linh tiến nhanh đến, hỏi một nhân viên đang đứng đó: “Lý Phong đang ở đâu?” Cách Đàm Xuân Linh nới chuyện, cũng giống như cơ bắp cuồn cuộn như muốn nổ tung trên người cô ta, thẳng thẳn đơn giản. Người nhân viên nhìn cô ta, không nói câu nào, tiếp tục làm việc. Đàm Xuân Linh liền giờ cánh tay lên, nắm lấy áo của anh nhân viên, nhấc bổng lên. Hành động này của cô ta, nhìn rất nhẹ nhàng, giống như nhấc đứa trẻ con ba tuổi lên vậy. “Cô ta hỏi lại, Lý Phong ở đâu?” Không những thẳng thắn, mà còn rất thô bạo. “Tôi không biết Lý Phong”. Đàm Xuân Linh hừ một tiếng, ném người nhân viên xuống. Người nhân viên vẽ ra một đường cong trên không