i cô ta, thẳng thẳn đơn giản. Người nhân viên nhìn cô ta, không nói câu nào, tiếp tục làm việc. Đàm Xuân Linh liền giờ cánh tay lên, nắm lấy áo của anh nhân viên, nhấc bổng lên. Hành động này của cô ta, nhìn rất nhẹ nhàng, giống như nhấc đứa trẻ con ba tuổi lên vậy. “Cô ta hỏi lại, Lý Phong ở đâu?” Không những thẳng thắn, mà còn rất thô bạo. “Tôi không biết Lý Phong”. Đàm Xuân Linh hừ một tiếng, ném người nhân viên xuống. Người nhân viên vẽ ra một đường cong trên không trung. Nhìn thấy người sắp rơi xuống đây, bỗng nhiên có một cơn gió mạnh thổi qua. Cam Hưng Bá dùng cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy người nhân viên. Cam Hưng Bá rảo bước đến trước mặt Đàm Xuân Linh nói: “Cô tìm đã đại ca tôi có việc gì?” Hai người cao to ngang nhau, đều cao hơn hai mét. Không những vậy, đầu cũng na ná nhau. Toàn thân đều là cơ bắp cuồn cuộn. Hai người đứng như vậy, đám nhân viên bên cạnh lập tức “xì xào”, mọi người tản ra. Bầu không khí bắt đầu tràn ngập mùi thuốc nổ. Đàm Xuân Linh lạnh lùng nói: “Giao Lý Phong ra đây, nếu không, tôi bẻ gãy cổ anh”. Lời của Đàm Xuân Linh khiến Cam Bá Hưng buồn cười. “Tôi tự thấy bản thân đã hổ báo rồi, không ngờ còn có người hổ báo hơn tôi”. “Tôi nói này loại chân yếu tay mềm như cô, còn muôn bẻ gãy cổ tôi?” “Đến đây, đưa tay cô ra đây, cho tôi xem xem cô mạnh như thế nào”. Vừa dứt lời, Đàm Xuân Linh lập tức giơ nắm đấm, hung hăng đấm thẳng mặt Cam Bá Hưng. “Bịch!” “Bịch!” “Bịch!” Mỗi đấm của Đàm Xuân Linh cực kì mạnh. Cùng với tiếng va chạm, hai người này đánh nhau kịch liệt! “Ha ha! Không ngờ rằng, một người không có não như cô, vậy mà lại là một cao thủ cấp độ tông sư!” “Thú vị!” “Đến đây, đánh tiếp!” Từ khi đi theo Lý Phong, thực lực của Cam Bá Hưng ngày một tiến bộ. Tất cả những chiêu mà Lý Phong dạy, anh ta học rất nhanh. Bây giờ ngày nào anh ta cũng muốn có người đánh cùng. Chỉ là, những người làm bên cạnh kia đều không phải đối thủ của anh ta. Bây giờ, gặp một ả đàn bà ngang tài ngang sức, khiến cho Cam Bá Hưng không khỏi ngứa ngáy. Chương 340: Hai người rất xứng đôi Hai người đánh đấm “bộp bộp bộp” trên đất, nắm đấm không ngừng va đập vào nhau. Tiếng nắm đấm vang lên như tiếng đóng cọc. Không chỉ âm thanh vô cùng lớn mà còn tạo ra chấn động rất mạnh mẽ. Khiến cho các ô cửa kính của toàn bộ tòa nhà rung lên ầm ầm. Đàm Xuân Linh càng đánh càng cảm thấy sợ hãi. Cô ta từ nhỏ đã mạnh mẽ hơn những người khác. Sau khi trưởng thành, sức lực đã đạt được đến đỉnh cao. Trong gia tộc Chu Thị, ngay cả những tên đại tông sư kia cũng không dám đấu với cô ta. Nhưng người đàn ông trông vừa xấu vừa ngu ngốc trước mắt này lại mạnh hơn cả cô ta! Ngay sau đó, Đàm Xuân Linh phát hiện ra cô ta không phải là đối thủ của Cam Hưng Bá. Cô ta nhanh chóng lùi lại, nói một câu: “Anh nói với Lý Phong, tôi sẽ quay lại”, sau đó, quay người rời đi. “Này! Tôi vẫn chưa đánh thắng cô mà, lần sau tới nhớ nói với tôi một tiếng, chúng ta lại đánh tiếp nhé!” Cam Hưng Bá cười đắc ý nhìn theo bóng Đàm Xuân Linh. Hắn đưa tay ra sờ cằm. “Người phụ nữ này trông cũng được phết”. Giọng nói của Lý Phong dọa Cam Hưng Bá nhảy dựng lên. Cam Hưng Bá vội vàng phủ nhận: “Đại ca, anh nói gì thế?” “Tôi nói người phụ nữ này khá hợp với cậu đó”. “Lần sau cô ta tới thì đừng để cô ta đi”. “Trực tiếp kéo cô ta vào trong lùm cây, lăn lộn vài vòng là cô ta đã trở thành người phụ nữ của cậu rồi”. “Sau này, dù ở dưới đất hay trên giường, hai người muốn