Cùng với người đứng đầu nhà Họ Lục, Lục Chính Bình! Máu, máu chảy lênh láng! Bọn chúng vừa đến đã cắt cổ những tên vệ sĩ đứng canh gác ở ngoài cổng. Màu máu đỏ sẫm phản chiếu dưới ánh sáng mờ ảo làm chói mắt vô cùng. Lúc này tất cả mọi người nhà họ Tôn đều được huy động! Những trụ cột trẻ tuổi mới nổi xếp ngay ngắn đứng thành hàng trong sân. Mặc dù khí thế của gia tộc Tôn Thị rất mạnh, như so về số lượng người thì ít hơn rất nhiều. Quan trọng hơn là cả Châu Vũ và Lục Chính Bình đều là những cao thủ giỏi nhất ở Phú Châu. Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu đã từng đánh nhau với bọn chúng, hai bên ngang sức ngang tài. Tuy nhiên, dưới trướng hai gia tộc bọn họ, còn có hai cao thủ sức lực cũng tương đương! Hơn nữa bọn chúng có nhiều người hơn! Hung ác hơn! Sát khí đằng đằng. Như sóng biển cuộn trào từng lớp. Tôn Văn Đài sải bước ra ngoài. Mặc dù tay nắm chặt nắm đấm, nhưng cơ thể ông ta vẫn khẽ run lên. Nhưng ông ta là người đứng đầu gia tộc Tôn Thị. Cho dù trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn luôn phải tiến lên phía trước. “Châu Vũ, Lục Chính Bình, hai người muốn làm gì? Tự đến nộp mạng à?” “Chúng mày quên mất lúc trước, chúng mày cũng hung hăng tới đây, nhưng cuối cùng thì sao?” “Nếu như không phải bố tao rộng lòng từ bi, giữ lại gốc gác cho gia tộc bọn mày thì bây giờ nhà họ Châu và già họ Lục chúng mày đã bị xóa sổ lâu rồi!” Tôn Văn Đài khí thế hùng dũng, hét lớn. “Nếu như bây giờ chúng mày còn có chút đầu óc thì mau chóng cút đi cho tao!” “Nếu không thì, đến lúc đó đừng trách nhà họ Tôn bọn tao diệt cỏ tận gốc!” Lục Chính Bình vẫn chưa rõ lắm về tình hình hiện tại. Thật ra hắn có chút lo lắng không biết tin tức của Châu Vũ có chính xác hay không. Lục Chính Bình đi tới bên cạnh Châu Vũ, nhỏ giọng hỏi: “Anh chắc chắn lão già đó đã bị thương nặng, tối nay không thể đến đây được đúng không?”