Số người bên cạnh không ngừng giảm xuống. Tôn Trung Mưu bị thương rồi! Tôn Thượng Hương đầu tóc rối bù! Chiếc váy dạ hội màu đỏ sẫm đắt tiền tối qua cũng xuất hiện vô số vết rách. Làn da trắng nõn mềm mại được ánh đèn mờ ảo chiếu rọi vào. Lộng lẫy. Xinh đẹp. Nhưng ánh mắt cô ta sắc bén, toàn thân sát khí đằng đằng! Lúc này cô ta giống như một bông hoa hồng có độc. Kẻ nào động vào, kẻ đó sẽ chết! Cho dù Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu có thực lực mạnh. Nhưng bọn họ người ít không đánh lại đông. Cao thủ bên phía đối phương quá nhiều! “Ha ha ha ha! Không ngờ được đúng không! Chúng mày chưa bao giờ nghĩ là sẽ có ngày hôm nay đúng không!” Châu Vũ cười ầm lên. Hắn chỉ tay về phía Tôn Văn Đài cũng đang bị thương: “Lão già mà ngày thường chúng mày cung phụng như thần đâu rồi?” “Mau gọi lão ra đây! Không có lão thì tất cả chúng mày hôm nay đều sẽ chết”. Nói xong, những cao thủ bên cạnh Châu Vũ và Lục Chính Bình lập tức xông lên đòi giết. Vào lúc này, đột nhiên có một cơn gió lạnh rít qua! “Bụp!” Một tên cao thủ đang xông về phía Tôn Thượng Hương bị đánh vào ngực, cả người lập tức bay ra ngoài! Châu Vũ và những người khác đột nhiên quay đầu lại và kinh ngạc phát hiện ra Tôn Bá Đương đã đến! Hoảng loạn! Khi nhìn thấy Tôn Bá Đương, tất cả mọi người đều hoảng sợ, kể cả chính Châu Vũ. “Không thể nào! Lão già chó chết, không phải ông bị người khác đánh trọng thương rồi sao? Vì sao lại có thể ở đây?” “Lẽ nào con ả đáng chết Kỳ Ti Mẫn lừa tao!” “Mày nói bừa, vợ tao làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được!?” Tôn Bác Nghĩa đứng ở cửa, được hai tên vệ sĩ bảo vệ. Lúc này sắc mặt anh ta tái nhợt, chỉ tay vào Châu Vũ, cả người run lên. Tên cao thủ bị đánh bật ra vừa này đã chạy lại. Hắn lau vết máu trên miệng, nói với Châu Vũ: “Ông chủ, lão già này nhất định đã bị thương rồi”. “Nếu như là bình thường, cú đấm vừa rồi của lão nhất định sẽ khiến tôi chết ngay lập tức”. “Tuy nhiên, bây giờ tôi chỉ thấy trong ngực hơi nhói một chút, không có vấn đề gì quá lớn cả!” “Ha ha ha, ông trời không phụ lòng người, ông trời không phụ lòng người, không hổ danh là người đàn bà tao đã từng ngủ cùng, sau khi được thử kỹ năng của tao, quả nhiên cô ta vẫn chỉ một lòng hướng về tao!” Lúc này, Châu Vũ không kiêng nể bất kỳ ai. Hắn chỉ vào Tôn Văn Đài. Kiêu ngạo! Chế nhạo! Còn có sự khinh thường sâu sắc: “Tôn Văn Đài, tên chó chết cặn bã nhà mày”.