Phong Thần Châu

Chương 6644: Nếu không, không phải thành đồ vô ơn hay sao?



Tuấn có hơi chột dạ mà nhìn đi

thể hiện rất rõ

tức đến mức suýt nữa

Hạo Tuấn: “Anh đang yên đang lành,

Advertisement

như vậy, rõ ràng anh chắc chắn đã làm

anh đang yên đang lành, sao lại làm An An khóc?” Kiều Phàm khoanh

bề trên, dạy anh ta cách làm việc, còn cứ luôn có thái độ không

coi như là tìm được cơ

nhìn mặt của Kiều Phàm, lửa giận trong

cũng không tức giận,

ta đợi Đường Hạo Tuấn làm sao mở

Tuấn không nói, ngược lại còn dạy dỗ người khác, sắc mặt tối đi: “Đường Hạo Tuấn, anh làm gì thế? Anh rốt cuộc

Hạo Tuấn đối mặt với lửa giận của vợ, trong lòng ít nhiều có hơi chột

không

sao, người làm con khóc là

cơ tư cách

dài một tiếng, Đường Hạo Tuấn biết không giấu được nữa, anh day mi tâm đáp lại: “Anh không phải cố ý, là anh nhìn thấy An An ở trong lòng Kiều Phàm, rất không yên tâm, cho nên giật An An lại, không

Đường Hạo Tuấn tức đến đỏ mặt: “An An bé như vậy, sao có thể bị dọa, ngộ nhỡ dọa chết thì

trẻ con rất yếu ớt, không

chăm đứa trẻ, đều phải vô cùng cẩn thận, vô

thì hay rồi, vừa tới thì dọa

Phàm làm gì với An An, anh bảo Kiều Phàm trả An An cho anh, Kiều Phàm

Kiều Phàm đột nhiên giơ tay: “Tôi quả thật không trả An An cho sếp Đường, không phải tôi không trả, mà An An lúc đó muốn ngủ, tôi muốn trả lại cho sếp Đường sau khi dỗ An An đã ngủ, ai biết sếp Đường ngay cả chút nhẫn nại này cũng

Những lời này của anh ta vừa hạ thấp Đường Hạo Tuấn, lại nâng cao bản thân, thể hiện nghệ thuật nói chuyện tới mức đỉnh cao mới.

Đường Hạo Tuấn và Tống Vy đâu phải là kẻ ngốc, sao có thể không nghe ra.

Đường Hạo Tuấn đương nhiên tức đến mức muốn giết người.

Nhưng Tống Vy trừ nhíu mày ra thì không có phản ứng gì.

Dù sao người làm đứa trẻ khóc là Đường Hạo Tuấn, người dỗ đứa trẻ nín là Kiều Phàm.

Chỉ dựa vào một điểm này, cho dù Kiều Phàm âm thầm mỉa mai Đường Hạo Tuấn thì sao chứ.

Ai kêu chính Đường Hạo Tuấn không dỗ được con?

Không sai, vào lúc này, trong lòng cô, con quan trọng hơn chồng.

“Được rồi, anh đừng lườm Phàm nữa, bản thân anh dọa An An khóc, lại không dỗ được, Phàm dỗ được rồi, anh lại không vui, anh thật là…” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn, vừa tức vừa buồn cười.

Đường Hạo Tuấn mím môi không nói chuyện, trong lòng có hơi ấm ức.

Anh biết, là mình làm An An khóc, lại không dỗ được An An, ở điểm này, anh quả thật không làm tốt bằng Kiều Phàm.

Nhưng điều này không đại biểu Kiều Phàm có thể giẫm lên đầu anh diễu võ giương oai.

Vừa rồi Kiều Phàm mỉa mai anh, anh không tin cô không biết, cô lại không đứng về phía anh, điều này khiến trong lòng anh tự nhiên có chút không vui.

Nhìn dáng vẻ trầm mặc của Đường Hạo Tuấn, Tống Vy thở dài, cô đương nhiên biết anh đang nghĩ gì.

Cô kéo tay áo của anh, lúc anh nhìn sang, lại chỉ vào An An và Kiều Phàm, nói với anh, cô không phải là không đứng về phía anh, mà là con là do Kiều Phàm dỗ, điểm này cô cũng không thể giúp anh nói Kiều Phàm được.

Nếu không, không phải thành đồ vô ơn hay sao?

Nghĩ rồi, Tống Vy day mi tâm rồi nói: “Cũng là lỗi của em, em không ngờ anh sẽ xuống nhanh như vậy, vậy nên không nói một tiếng với anh, em cho Phàm bế An An, để anh đừng nghĩ nhiều, nếu em nói trước với anh thì anh sẽ không cảnh giác như vậy mà dọa An An.”

Điểm này quả thật là do cô gây ra.

Nhìn dáng vẻ tự trách của cô, Kiều Phàm xem trò cười của Đường Hạo Tuấn cũng không xem nổi nữa, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Đây không phải là lỗi của em, là tôi đề xuất muốn bế An An, em mới đưa An An cho tôi.”

“Vậy nên, tới cuối cùng, anh vẫn là tên đầu sỏ đó?” Đường Hạo Tuấn nheo đôi mắt đầy nguy hiểm nhìn Kiều Phàm.