Phong Thần Châu

Chương 6656: "Tuy Đông Hải là nơi bé nhỏ".



Hậu Thụy Niên vội hỏi: "Lý Phong là thằng nhóc vô dụng nhà họ Lý à?" Hậu Thư Hạo đậy nắp chén trà lại, nhìn Hậu Thụy Niên cười nói. "Không cần biết có đúng không, trong mắt con, bóp chết hắn cũng dễ dàng như bóp chết con kiến mà thôi". "Con muốn hắn sống thì hắn sống, muốn hắn chết hắn phải chết". Giờ phút này trong đôi mắt đầy tự tin của Hậu Thư Hạo dày đặc sát khí. "Cái tên Lý Phong này từ lúc vào tập đoàn Lăng Tiêu vẫn luôn vô công rồi nghề". "Hắn chỉ là một đứa rác rưởi bám váy vợ mà thôi". "Bố à, bố nghĩ người có gia thế như Vũ Khuynh Mặc sẽ quan tâm đến người như vậy sao". Nghe thấy thế Hậu Thụy Niên gật đầu đồng ý. Ông ta cười thoải mái nói: "Nghe con nói thế thì bố yên tâm rồi". "Bố nghĩ nhiều quá sẽ bị loạn đấy". "Cho dù Lý Phong là đứa phế vật năm đó bị đuổi ra khỏi nhà họ Lý". "Thì cũng không có gì uy hiếp đến con hết". "Con kiến như hắn con còn chẳng có tâm trạng đi bóp chết ý". "Mà bố không biết à, Vũ Khuynh Mặc về thủ đô rồi". "Cô ấy chỉ ở Đông Hải có nửa ngày thôi". "Lý Phong có phải người nhà họ Lý hay không cũng không còn quan trọng nữa". "Lúc đó còn quá nhỏ, hắn cũng chẳng nhớ gì cả". "Ngày xưa hắn vẫn còn là cậu chủ nhà họ Lý". "Vũ Khuynh Mặc đương nhiên sẽ để ý đến hắn". "Vì thế ngày nào cũng bám theo luôn miệng đòi lấy hắn". "Còn giờ người mà cô ấy để ý chỉ có thể là con thôi". "Chỉ có con mới xứng với cô ấy". Hậu Thư Hạo cực kì tự tin. Oai phong ngút trời. Hậu Thụy Niên trầm ngâm nói: "Nhưng còn có một chuyện kỳ lạ nữa". "Đội Ảnh Sát bố phái đi Đông Hải giết Lý Phong". "Không biết gặp phải ai mà bị giết sạch, không còn người nào sống sót". Hậu Thư Hạo vẫn tự tin cười. Giống như trên đời này chẳng có chuyện gì hắn không biết. Cũng không có chuyện gì làm khó được hắn. Chương 354: Thiên tài trở về "Thành viên của đội Ảnh Sát chẳng qua chỉ là mấy tên sát thủ kém cỏi mà thôi". "Dù đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nhưng khi gặp được người hơi mạnh một chút". "Bị giết trong chớp mắt cũng dễ hiểu thôi". Hậu Thư Hạo phân tích rõ ràng. Mỗi cái chớp mắt, mỗi nụ cười của hắn đều cực kỳ tự nhiên phóng khoáng. "Tuy Đông Hải là nơi bé nhỏ". "Nhưng dù thế nào cũng sẽ luôn có cao thủ ở đó". "Có khả năng đó là người chống lưng cho tập đoàn Lăng Tiêu". "Con đoán người đó là chưởng môn phái Hàn Sơn-Chung Vô Thất". Hậu Thụy Niên bỗng hiểu ra, ông ta vỗ đùi cười nói: "Đúng là con trai bố". "Thiên tài trăm năm mới có của nhà họ Hậu chúng ta, ha ha ha". Tiếng cười sang sảng của Hậu Thụy Niên vang vọng phòng khách. Hậu Thụy Niên còn nói: "Dù sao mục tiêu của chúng ta cũng không ở Thành Hải, chuyên này cứ thế cho qua đi, về sau không cần lãng phí tinh thần sức lực ở phía Đông nữa". "Không!"