Trên người hắn cũng không có gì đáng giá. Thứ thu hút nhất trên người hắn là ánh mắt. Sắc bén! Lạnh buốt! Hồ Khải có vẻ rất tôn kính Hậu Thư Hạo. Hắn vừa lên đã chắp tay với Hậu Thư Hạo nói: "Chào thiếu môn chủ". "Thiếu môn chủ?" Hậu Thụy Niên chưa biết con trai mình đã là thiếu môn chủ. Hậu Thư Hạo cũng không giải thích, chỉ giới thiệu ngắn gọn Hồ Khải cho Hậu Thụy Niên biết. Hậu Thư Hạo vừa về đến nhà, mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa. Hắn gọi Hồ Khải đến để thực hiện kế hoạch kín đáo chặt chẽ của hắn. Hậu Thư Hạo nói tỉ mỉ cho Hồ Khải nghe kế hoạch của hắn. Hồ Khải nghe xong gật đầu. Xoay người rời đi. Từ đầu đến cuối Hồ Khải và Hậu Thụy Niên chỉ gật đầu, thậm chí còn chẳng chào hỏi. Trong mắt hắn chỉ có Hậu Thư Hạo. Đối với chuyện này Hậu Thụy Niên cũng không nói gì. Bởi vì Hồ Khải có tư cách không để ý đến ông ta. Đây là thế giới của kẻ mạnh! Là kẻ mạnh thì địa vị sẽ ở tít trên cao. Vừa nghe Hậu Thư Hạo ra lệnh cho Hồ Khải, giờ đôi mắt Hậu Thụy Niên nhìn Hậu Thư Hạo tràn đầy tự hào. Đây là thiên tài mấy trăm năm mới gặp. Là hi vọng của cả nhà họ Hậu bọn họ. Là con trai ông ta. Hậu Thư Hạo cười với Hậu Thụy Niên nói: "Bố à, giờ bố chỉ cần ngồi chờ xem kịch hay thôi". "Giết con kiến Lý Phong". "Diệt cái tập đoàn Lăng Tiêu nhảm nhí này". "Sao có thể để bàn tay cao quý của chúng ta đi làm chứ". Hậu Thư Hạo và Hậu Thụy Niên nhìn nhau, trong phòng khách vang vọng tiếng cười thích chí của hai người. ... "Bố ơi con về rồi". Uông Nghị Thừa dẫn hai người đàn ông trung niên vội vàng xuống xe. Anh ta vừa mới bước qua cửa vào đến phòng khách, phát hiện phòng khách nguy nga lộng lẫy ngày xưa giờ đã trống không, chỉ còn lại giấy dán tường rách nát. Tất cả đồ vật đã bị chuyển đi. Ngay cả chùm đèn thủy tinh treo trên trần nhà cũng không thấy nữa. "Cậu chủ, cuối cùng cậu chủ cũng về rồi". Quản gia đứng sau cửa lén lút thò đầu ra, nhìn thấy Uông Nghị Thừa thì vội chạy tới. Uông Nghị Thừa nắm lấy áo quản gia, nước miếng bắn tung tóe quát lên: "Sao trong nhà lại thành ra thế này?" "Đều tại Lý Phong, là Lý Phong làm đó ạ". "Nhà họ Uông chúng ta xong đời rồi, tất cả tài sản trong nhà đều bị người khác cướp sạch, giờ chỉ còn cái vườn không nhà trống này thôi". “Vậy bố tôi đâu? Ông ấy đâu rồi?” Là một đứa con riêng, từ nhỏ anh ta vẫn luôn muốn đạt được một việc, đó là được bố công nhận.