Phong Thần Châu

Chương 6660: Nói theo kiểu của em vợ thì là.



Lúc đó Liễu Ngọc Phân phải mất cả nửa tháng lương, cắn răng mua cho con gái. Đã vậy còn chưa được bao lâu thì đã chẳng thấy chiếc hộp đâu nữa. Bà nhớ hồi đấy Hứa Mộc Tình bảo là sơ ý nên đánh mất rồi. Lúc đó Liễu Ngọc Phân còn mắng cho Hứa Mộc Tình một trận tơi bời. Bà không ngờ rằng, chiếc hộp này lại nằm trong tay Lý Hùng. Liễu Ngọc Phân ngẩng đầu, nhìn gương mặt cương nghị của Lý Hùng. Ngay lúc này, trên gương mặt anh xuất hiện một nụ cười tươi sáng lạn, tươi rói. Đây là lần đầu tiên Liễu Ngọc Phân nhìn thấy nụ cười ấm áp như thế của Lý Hùng. So với khuôn mặt lạnh như tiền lúc nãy thì đúng là một trời một vực. Lý Hùng lúc này cũng vô cùng dịu dàng. “Ngày xưa có một bé trai không có nhà để về”. “Trong lúc đói rét, cậu bị một con chó hoang đuổi”. “Có một cô bé vô cùng tốt bụng, cầm gậy xuất hiện trước mặt cậu ấy”. “Cô bé đó không chỉ đuổi con chó hoang kia đi, mà còn tặng cho cậu một hộp sô cô la mà cô vô cùng quý trọng”. Liễu Ngọc Phân biết bé gái mà Lý Hùng nói chính là Hứa Mộc Tình. Thì ra Lý Hùng đang trả ơn. Tuy rằng thời gian tiếp xúc với Lý Hùng không nhiều. Nhưng bà đã dần chấp nhận chàng rể này. “Cậu bé đó không chỉ là vì muốn đền ơn, cậu đã coi bố mẹ của cô gái như người thân của mình”. Lý Hùng chậm rãi ngồi xuống, đối diện Liễu Ngọc Phân, ánh mắt thành khẩn. “Mẹ, nếu như sự xuất hiện của con mang tới rắc rối cho mọi người, con sẽ biến mất ngay lập tức”. Liễu Ngọc Phân nói với Lý Hùng: “Thằng bé ngốc. Chính vì có con mà nhà chúng ta mới có thể ngày càng trở nên tốt hơn như bây giờ đấy!” Thực ra, sao Liễu Ngọc Phân lại không coi Lý Hùng là con ruột cơ chứ? Nói xong, bà lập tức nghiêm mặt nói: “Nhưng con phải hứa với mẹ, sau này không được tiêu tiền lung tung nữa”. Tuy rằng Lý Hùng vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng thầm nghĩ, tiền của anh tiêu không thể hết được. Nói theo kiểu của em vợ thì là. Đốt mãi không hết. … Bệnh viện Đông Hải, trong phòng hồi sức tích cực. Người đàn ông lặng lẽ đứng đó. Trên mặt hắn có một vết sẹo dài như con một con rết, trông vô cùng gớm ghiếc. Lạnh lẽo! Tối tăm! Hắc Long giống như một con thú hoang bước ra từ bóng tối! Hắn vẫn đứng một bên nhìn Báo Đen đang nằm trên giường bệnh.