“Từ nay về sau, Triệu Tiền tôi sẽ không bao giờ đào ngũ nữa!” Nói xong, Triệu Tiền dập mạnh đầu xuống đất. Khi Triệu Tiền ngẩng đầu lên, Lý Phong đã biến mất. Trong không khí vang lên âm thanh của Lý Phong nhẹ nhàng như tiếng suối chảy. “Cho cậu nghỉ phép ba ngày”. …….. Lý Phong trở lại Đông Hải trước mười giờ. Khi anh mở cửa phòng, Hứa Mộc Tình đang yên lặng ngồi ở bàn làm việc, xem kỹ tài liệu. Tiếng bước chân nhẹ. Lý Phong giống như ăn trộm, nhón từng bước chân. Âm thầm đi đến sau lưng Hứa Mộc Tình. Lý Phong mím miệng, từ từ hướng về khuôn mặt thanh tú của Hứa Mộc Tình. Kết quả là môi của Lý Phong chạm vào lòng bàn tay ấm áp của Hứa Mộc Tình. “Từ sáng đến giờ không nhìn thấy anh, anh đi đâu vậy?” “He he! Anh về quê chủ trì hôn lễ”. “Ôi chao, vợ này, em biết không, nhìn thấy đôi vợ chồng mới cưới ngọt ngào như vậy anh lại nhớ đến chúng ta”. “Tối hôm nay, người ta sẽ có một đêm rải đầy hoa trong phòng tân hôn”. “Tình chàng ý thiếp, ngọt ngào say đắm, môi kề môi”. Trong lúc nói chuyện, Lý Phong nhẹ nhàng thổi một luồng hơi ấm bên tai Hứa Mộc Tình. Giống như có một chú mèo con. Dùng móng vuốt nhỏ xinh của mình. Chạm khẽ vào lòng Hứa Mộc Tình. Sau đó, bàn tay to lớn của Lý Phong kéo Hứa Mộc Tình vào lòng. Bốn mắt nhìn nhau. Ngọt ngào say đắm. Ngay khi môi của hai người sắp chạm vào nhau. “Bộp!” một tiếng! Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Liễu Ngọc Phân đang cầm đĩa trái cây mới bổ trên tay. Khi bà ấy nhìn thấy hành động đó của Lý Phong và Hứa Mộc Tình. Bà ấy khựng lại, nhanh chóng lùi về phía sau hai bước. Đúng lúc bà ấy đang lúng túng, không biết phải nói gì. Hứa Hạo Nhiên tình cờ bước tới từ cầu thang, cậu ta đang ngâm nga một bài hát. “Thằng nhóc thối này, đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Vào phòng chị gái thì phải gõ cửa!”