Phong Thần Châu

Chương 6674: Thư ký bên cạnh nhận lấy bức thư.



Hậu Thư Hạo cười nói: “Anh biết gần đây em đang muốn xây dựng một dự án mới ở thành Thiên Môn”. “Nên đặc biệt vận chuyển một lô vật liệu xây dựng từ nước ngoài về”. “Lô vật liệu xây dựng này đều là hàng chất lượng tốt, tổng trị giá lên đến hơn năm tỷ!” Hậu Thư Hạo nở nụ cười rạng rỡ. Thật ra, nguyên liệu chứa trong các thùng hàng này đều là do tập đoàn Lăng Tiêu đặt mua từ nước ngoài về. Do Hậu Thư Hạo và Chu Minh Thiệu đã thông đồng với nhau để đánh tráo hàng hóa trên tàu chở hàng. Hậu Thư Hạo tự chi năm mươi triệu để mua một lô bê tông cứng. Bây giờ ở cảng phía bên Thành Hải, những thứ mà Âu Dương Diểu Diểu và các nhân viên nhận được chỉ là một đống đồ bỏ đi! Những vật liệu này có số lượng rất lớn lại không thể vứt bừa bãi. Chỉ đơn giản là tìm một nơi để lưu trữ chúng thôi cũng cần một không gian rất lớn, tốn rất nhiều nhân lực và phí lưu kho cũng rất nhiều! Nếu làm mất rồi còn phải chịu trách nhiệm pháp lý! Đống đồ bỏ đi này, nếu như dùng để lấp biển thì sẽ đem lại hiệu quả rất cao. Nhưng đáng tiếc là tập đoàn Lăng Tiêu không làm thế được! Bọn họ muốn xây cầu chứ không phải là lấp biển! Các nhân viên từ từ mở những thùng chứa hàng ra. Hậu Thư Hạo giống như hiến dâng vật quý, đứng ở trước những thùng hàng này. Mở bằng hai tay. Hắn, rạng rỡ. Nụ cười trên mặt hắn rạng rỡ như ánh nắng. Hắn, mong chờ. Mong chờ nụ cười xinh đẹp mỹ miều của Vũ Khuynh Mặc. Tuy nhiên, Vũ Khuynh Mặc vẫn vô cảm. Hơn nữa, cô ta còn hơi nhíu mày. Lạnh lùng nói: “Mấy năm không gặp, anh càng ngày càng trở nên ngu ngốc hơn đấy nhỉ”. “Sau này, đừng cố gắng thể hiện cái sự ngu xuẩn đó của anh ra trước mặt tôi”. Hậu Thư Hạo ngây người ra. Hắn đột ngột quay lại! Những thùng hàng đó! Trống rỗng! Hoàn toàn trống rỗng. Không! Không thể nào! Hậu Thư Hạo vội vàng hét lên. Hắn yêu cầu nhân viên tập trung lực lượng mở hết tất cả các thùng hàng. Kết quả khi những chiếc thùng này được mở ra một nửa. Hậu Thư Hạo cảm thấy vô cùng sốc khi phát hiện ra rằng bên trong những chiếc thùng này đều trống rỗng! Có một bức thư màu trắng trong một chiếc thùng. Các nhân viên đưa bức thư đó cho Hậu Thư Hạo. “Cậu Hậu, bức thư này hình như là viết cho cậu”. Trên bức thư viết: “Người nhận: Hậu Thư Hạo”. Hậu Thư Hạo cau mày, không đưa tay ra lấy bức thư này. Thư ký bên cạnh nhận lấy bức thư. Anh ta mở phong bì ra và lấy ra một lá thư. Bức thư này được viết trên một mảnh giấy A4 trắng tinh. Thư ký đọc to bức thư trước mặt mọi người. “Cậu Hậu, trước tiên, tôi muốn nói với cậu rằng bức thư này không phải là viết tay mà được đánh bằng máy tính”. “Giấy đã được khử trùng từ trước, cậu sẽ không phải lo lắng về việc cơ thể nhỏ bé của mình sẽ bị nhiễm khuẩn”. Thư ký đọc đến đây thì dừng lại, không dám đọc tiếp. Sắc mặt Hậu Thư Hạo u ám.