Phong Thần Châu

Chương 6675: Hắn muốn giết người!



Thư ký bên cạnh nhận lấy bức thư. Anh ta mở phong bì ra và lấy ra một lá thư. Bức thư này được viết trên một mảnh giấy A4 trắng tinh. Thư ký đọc to bức thư trước mặt mọi người. “Cậu Hậu, trước tiên, tôi muốn nói với cậu rằng bức thư này không phải là viết tay mà được đánh bằng máy tính”. “Giấy đã được khử trùng từ trước, cậu sẽ không phải lo lắng về việc cơ thể nhỏ bé của mình sẽ bị nhiễm khuẩn”. Thư ký đọc đến đây thì dừng lại, không dám đọc tiếp. Sắc mặt Hậu Thư Hạo u ám. Nếu như không phải vì Vũ Khuynh Mặc ở bên cạnh. Thì e rằng hắn đã sai người đốt bức thư này từ lâu rồi. Lúc này, Vũ Khuynh Mặc khẽ mở miệng, dùng giọng điệu không ai dám chống đối lại, lạnh nhạt nói: “Tiếp tục đọc”. “Thật ra, có nhiều lúc tôi nghĩ, không biết cậu có phải là….” Khi thư ký đọc đến đây, anh ta lại ngậm chặt miệng như hến. Anh ta thật sự không dám đọc tiếp nữa. Nếu không thì Hậu Thư Hạo nhất định sẽ giết chết anh ta! Thư ký của Hậu Thư Hạo không dám đọc tiếp. Người hầu bên cạnh Vũ Khuynh Mặc nhanh chóng đi đến và giật lấy bức thư trong tay anh ta. Sau đó, đọc bức thư một cách rõ ràng rành mạch. “Thật ra, có nhiều lúc tôi cảm thấy, không biết anh có phải là “gay” không nữa?” “Rõ ràng là một người đàn ông, sao lại mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng như vậy cơ chứ?” Thư ký của Hậu Thư Hạo đã phạm phải một sai lầm chết người. Bởi vì lúc đọc, anh ta hoàn toàn có thể lược bỏ đi những chi tiết không đứng đắn trong bức thư. Nhưng bây giờ, để người hầu của Vũ Khuynh Mặc đọc thì cô ta nhất định sẽ đọc hết toàn bộ bức thư và không bỏ sót một chữ nào. Ngày thường, Vũ Khuynh Mặc lạnh lùng như một tảng băng nghìn năm. Nhưng lúc này, cô ta chợt mím môi cười mỉm. Cô ta cười không phải là bởi vì Hậu Thư Hạo. Mà là vì cảm thấy thích thú trước câu nói thú vị của Lý Phong. Cô ta chắc chắn 100% rằng bức thư này là do Lý Phong viết. Bởi vì chỉ có anh mới dám viết như vậy! Người hầu của Vũ Khuynh Mặc hoàn toàn phớt lờ đôi mắt lạnh lùng và khuôn mặt tái nhợt của Hậu Thư Hạo. Tiếp tục đọc: “Hay là do tâm hồn trẻ thơ của cậu đã từng chịu tổn thương?” “Nên bây giờ đến một bức thư cũng không dám tự mình cầm?” “Ái chà, thật là đáng thương!” “À, đúng rồi, có phải bây giờ cậu đang đứng cùng với nữ thần của mình không?” Khi người hầu của Vũ Khuynh Mặc đọc đến câu này, cô ta bất giác quay đầu qua nhìn Vũ Khuynh Mặc. Cô ta đang ngầm hỏi Vũ Khuynh Mặc liệu có thể đọc tiếp hay không. Thấy Vũ Khuynh Mặc khẽ gật đầu, người hầu này tiếp tục đọc. “Lúc cô ấy đồng ý cùng cậu đến nơi xem hàng này, có phải cậu rất kích động, rất hưng phấn đúng không?” “Mồ hôi tay ướt đẫm, tim đập loạn xạ?” “Nếu như tôi đoán trúng rồi, thì nhảy tại chỗ vài phát đi, ha ha ha ha….” Sau khi nghe người hầu đọc xong, Vũ Khuynh Mặc cười thành tiếng. Sắc mặt Hậu Thư Hạo càng lúc càng tệ. Hắn muốn giết người! Hắn muốn giết Lý Phong. Một loại cảm giác thất bại chưa từng có bao trùm lấy hắn! Từ lúc bắt đầu đi học. Từ khi mọi người bắt đầu gọi hắn là thiên tài. Hậu Thư Hạo chưa bao giờ cảm thấy thất bại như vậy. Hắn cho rằng, cảm giác đó cả đời này hắn cũng không thể cảm thấy được. Thế nhưng, thằng ở rể ở gia tộc nhỏ bé ở Đông Hải lại dám trêu ghẹo hắn như vậy! Phẫn nộ!