Chỉ có mỗi Lý Phong. "Choang!" Vũ Khuynh Mặc vừa rời đi. Thì Vũ Thế Huân vớ lấy một chiếc bình sứ trắng xanh trị giá vài triệu, đập nó xuống đất. Vũ Thế Huân nói với mấy vị trưởng lão: "Con hư tại cha, đây là lỗi của tôi, để tôi giải quyết!" Vũ Thạc đang đứng bên cạnh, khẽ đảo mắt. Hắn bước nhanh đến và thì thầm với Vũ Thế Huân. "Cháu nói cái gì!?" "Thằng oắt mà Lý Tấn và con chó đẻ đó sinh ra vẫn chưa chết sao !?" Nghe được tin này, sắc mặt của Vũ Thế Huân thay đổi rõ rệt! Đồng thời, trong mắt hiện lên vẻ tức giận không kiềm chế được. "Thì ra là thế! Thảo nào! Phản ứng của nó lại mạnh mẽ như vậy!" Vũ Thạc nói với Vũ Thế Huân rằng Lý Phong hiện đang ở Thiên Môn. Trong mắt Vũ Thế Huân, liên tục lóe lên ánh sáng sắc bén. "Vũ Thạc”. “Có cháu”, Vũ Thạc vẫy đuôi như một con chó pug. "Bác có nhiệm vụ cho cháu đây, cháu lập tức dẫn người đi giết thằng Lý Phong đó cho bác!" Vũ Thạc bên cạnh vội vàng bổ sung một câu, nói: "Bác, cháu không rõ lắm về thân phận thật sự của Lý Phong, chỉ là phỏng đoán thôi”. "Bác không quan tâm nó là thật hay giả”. "Lý Phong này nhất định phải chết!" Vũ Thạc nhanh chóng nói: "Nếu Lý Phong này là giả, thì giết người ta có phải giết người vô tội không?" Vũ Thế Huân đột nhiên phá lên cười. Những gia tộc lớn như bọn họ phải giải quyết mấy thứ vụn vặt mỗi năm. Lý Phong là một trong những thứ vụn vặt đó mà thôi. Theo quan điểm của Vũ Thế Huân, cuộc sống của những người bình thường không khác gì những con chó! Ông ta muốn giết thì giết thôi! Vũ Thế Huân nhìn Vũ Thạc và nói: "Hãy nhớ rằng, trong một gia tộc lớn, mọi thứ đều phải lấy lợi ích của gia tộc làm chính”. "Chỉ cần có người xen vào lợi ích gia tộc chúng ta”. Giọng nói của Vũ Thế Huân đột nhiên dừng lại, trong mắt ông ta toát ra một tia sát khí. "Giết!" "Vâng!" Vũ Thạc cúi đầu. Cười nham hiểm! Tàn nhẫn! ... Vũ Thạc không vội trở về Thiên Môn mà lái xe đến nhà Hậu Thư Hạo. Thư ký đưa Vũ Thạc đến phòng làm việc.