"Cái này là cái gì?" "Cậu tự mình nhìn đi”. Nụ cười của Hậu Thư Hạo luôn tự tin như vậy. Sau khi Vũ Thạc tùy tiện lật vài trang, hắn ngẩng đầu lên và nhìn Hậu Thư Hạo một cách ngạc nhiên. "Trời! Anh thậm chí còn tính ra được những gì họ sẽ làm vào ngày mốt!" "Anh còn giỏi hơn cả Gia Cát Lượng!" Hậu Thư Hạo cười khinh thường Vũ Thạc khi so sánh mình với Gia Cát – Khổng Minh. Người nhà của hắn nói rằng hắn là một thiên tài hiếm có trăm năm có một. Theo quan điểm của Hậu Thư Hạo, gì mà trăm năm, phải là nghìn năm mới đúng! Hậu Thư Hạo nói: "Chỉ cần làm theo hướng dẫn trong tài liệu này, hành hạ Lý Phong và Hứa Mộc Tình đến chết cho tôi!" "OK luôn, anh Hậu cứ ở nhà, chờ tin tốt của tôi!" "Không, tôi sẽ đến Thiên Môn với cậu, tôi sẽ làm nhục tên khốn đó trước mặt Khuynh Mặc!" Thiên Môn là cửa ngõ vào thủ đô. Thiên Môn trong màn đêm, đèn đuốc sang trưng. Lúc này, ở một khách sạn năm sao ở Thiên Môn. Hứa Hạo Nhiên nhìn Lý Phong như thiêu đốt. Lý Phong cầm bút viết nhanh hết dòng này đến dòng khác trên giấy, chữ anh viết rất ngay ngắn. Không bao lâu, Lý Phong đã viết xong. Anh đưa mảnh giấy cho Hứa Hạo Nhiên. "Anh rể, cái gì đây?" Lý Phong trầm mặc không nói gì. Khi Hứa Hạo Nhiên đọc dòng chữ đơn giản và dễ hiểu trên tờ giấy. Đột nhiên hô lên một tiếng kinh ngạc. "Oh!!" "Anh rể, đây là lịch trình!" "Anh rể, Hậu Thư Hạo, Vũ Thạc, và Diệp Hoằng Thắng”. "Liệu ba tên ngốc này có thực sự làm những việc như anh đã viết không?" "Nếu là như vậy, thì quá đã”. Lúc này, Lý Phong đứng trước cửa sổ kính cao từ sàn đến trần nhà, nhìn ánh đèn rực rỡ bên ngoài. Ánh mắt của anh nhìn thẳng lên bầu trời đêm, lạnh nhạt lên tiếng. "Hồi đó, anh rời đi không kèn không trống”. "Lần này trở lại, trước tiên hãy quấy đảo một chút cái đã”. ... Vào ban đêm, một chiếc xe thương mại của Buick chạy vào khách sạn nơi Lý Phong và Hứa Mộc Tình ở. Xe chạy vào hầm để xe. Xe vừa mới dừng lại. Thì đột nhiên, hàng chục người lao ra khỏi bóng tối và bao vây xe của Hứa Mộc Tình lại!