Cánh cửa được đóng lại! Chiếc xe lại rung chuyển dữ dội. Tiếng la hét khiến người ta tê cả da đầu không ngừng phát ra từ trong xe! "Chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì, vào cứu người đi!" Một đám lưu manh hét lên và mở cửa xe. Tuy nhiên, khi chúng vừa mở cửa xe. Bàn tay như ma quỷ kia lại đưa ra. Bắt lấy từng người một. "Rầm!" Cửa lại đóng lại! Kinh hoàng! Hoảng loạn! Những tên xã hội đen này, những kẻ ngày nào cũng làm mưa làm gió này, chưa từng thấy cảnh tượng nào như này cả, tất cả đều kinh hoàng lùi lại. "Cái gì trong xe này vậy?" "Không phải là quỷ đấy chứ?" "Tao không muốn chơi nữa, tao muốn về nhà”. Khi những tên đệ này quay người định tẩu thoát thì phát hiện cửa chống lửa đóng xuống đã bị khóa từ bên ngoài. Bây giờ họ không thể thoát ra được nữa. "Cạnh!" Lúc này, cửa xe mở ra. Hết cơ thể này đến cơ thể khác, từ trên xe lăn xuống. Khi nhìn xuống, tất cả đều giật mình. Kim Đại Quốc bị đánh bầm tím mặt mũi, toàn bộ khuôn mặt xưng vù lên như cái đầu heo! Còn mấy tên lưu manh vừa rồi, cả người đều vặn vẹo! Hoặc là tay bị vặn thành bánh quẩy, hoặc là chân bị bẻ thành cái ghế tựa! Lúc này, năm người xuống xe. Đứng đầu là Vương Tiểu Thất. Cậu ta cười toe toét và siết chặt nắm nấm, vặn cổ và nói với đám người trước mặt. "Cửa chống lửa đã đóng lại, các người không thoát được đâu”. "Cùng vui vẻ một chút nào!" Một tên đàn em của Kim Đại Quốc đã nhảy dựng lên ngay lập tức. "Thằng khốn, mày dám đánh ông chủ của tao!" "Các anh em, lên cho tao! Giết bọn chúng!" Lập tức, hàng chục người la hét và lao về phía đám người Vương Tiểu Thất. "Bùm!" "Bùm!" "Bùm!" Trong nhà để xe dưới lòng đất, trong một không gian nhỏ được ngăn cách bởi cửa chống lửa. Tiếng hét vang lên không dứt. Mười phút sau. Cánh cửa chống lửa từ từ mở ra. Vương Tiểu Thất và bốn thành viên trong nhóm chèn ép Kim Đại Quốc từ bốn phía, bước vào một chiếc ô tô và lái ra khỏi gara dưới tầng hầm. Ở trong xe, Vương Tiểu Thất vỗ vai Kim Đại Quốc. Cười toe toét.