Phong Thần Châu

Chương 6697: "À, đại ca tôi nói ông không tính là người".



Còn có những ảo tưởng vô hạn. Nhưng chỉ thấy ba người đàn ông đứng ngoài cửa. "Ơ!" Ông ta giật mình. Vội vàng thò đầu ra cửa nhìn thử. Đừng nói là không thấy người đẹp Hứa Mộc Tình đâu, cả hành lang trống hốc trống hoác, còn chẳng có nổi bóng dáng người phụ nữ khác. "Sao lại thế, Hứa Mộc Tình đâu rồi?" "Không phải Vũ Thạc nói đã dẫn Hứa Mộc Tình đến rồi à?" "Rầm!" Vương Tiểu Thất đạp thẳng ông ta bay vào trong phòng. Ông ta ngã văng về đằng sau, lăn mấy vòng trên đất. Ông ta vội vàng hét to, muốn gọi đám vệ sĩ đứng ngoài vào. Nhưng ông ta hét một lúc cũng không thấy ai chạy tới. Vương Tiểu Thất rút ra một con dao từ sau lưng. Cậu ta thè lưỡi liếm dọc theo sống lưng con dao. "Đám vô dụng mà ông bỏ tiền ra mời đến bị xử hết rồi". "Giờ dù ông có kêu rách cổ cũng không có ai tới cứu ông đâu". Nói xong cậu ta bước về phía Diệp Hoằng Thắng. Mà giờ Diệp Hoằng Thắng cứ như phụ nữ sắp bị hãm hiếp đến nơi rồi ấy. Mặt ông ta tái mét, sợ hãi, giơ tay chỉ thẳng vào Vương Tiểu Thất nói: "Mày có biết tao là ai không?" "Đang ở Thiên Môn mà cũng dám động đến tao à". "Người đứng sau lưng chúng mày là ai, gọi nó đến đây cho tao". "Giờ chỉ cần tao gọi một cuộc điện thoại là nó xong đời rồi". "Vút!" Vừa nói xong, bỗng có một bóng đen lao vút tới, sượt qua má Diệp Hoằng Thắng. Để lại trên mặt ông ta một vệt máu. Diệp Hoằng Thắng sợ đến mức ngã lộn nhào. "Đừng! Đừng đến đây". Vương Tiểu Thất bước đến rút con dao đang cắm ở vách tường ra. "Ông yên tâm đi, lúc đến đây đại ca tôi dặn rồi. Hôm nay không giết người không đổ máu". Diệp Hoằng Thắng chỉ vào vết dao trên mặt mình nói: "Một dao vừa nãy của mày suýt chút nữa giết tao rồi đấy". "À, đại ca tôi nói ông không tính là người". "Máu trên mặt ông cùng lắm là máu lợn thôi". Vương Tiểu Thất đang bước về phía Diệp Hoằng Thắng, bỗng đứng khựng lại. Cậu ta liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ cười nói: "Nếu đã đến rồi thì ra đây đi". Vừa dứt lời, ngoài cửa sổ bỗng có một bóng đen lóe lên một cái, bước vào trong. Người đó vừa bước vào, nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống. Đứng cách Vương Tiếu Thất không xa, là môt người đàn ông trung niên. Sừng sững đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng. Cả người ông ta tỏa ra sát khí sắc bén. Ông ta vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thất liền nói: "Mày là Lý Phong?"