Vương Tiểu Thất biến mất! Cậu ta giống như một bóng ma, trong nháy mắt đã đứng cạnh người đàn ông. Con dao trong tay cậu ta kề sát cổ họng ông ta. Lướt nhẹ một cái. Cắt qua cổ! Máu phụt ra! Ông ta ngã lăn ra đất, toàn thân lạnh lẽo. Miệng ông ta run rẩy, kinh ngạc nhìn Vương Tiểu Thất. Khó khăn nói mấy chữ: "Rốt cuộc mày là ai?" "Tôi là Vương Tiểu Thất, chỉ là một tên đệ của đại ca mà thôi". Vương Tiểu Thất nhìn ông ta giữ chặt vết thương trên cổ, vẻ mặt sợ hãi thì lạnh lùng nói. "Đi thong thả, không tiễn". "Ặc!" Ông ta còn chưa kịp nói ra tên mình thì đã chết rồi. Vương Tiểu Thất quay đầu cười nói với hai thành viên trong đội. "Này, cách nói chuyện và vẻ mặt của tôi vừa nãy có giống đại ca không?" "Giống ba phần đấy". "Chỉ có ba phần giống thôi, hết cỡ rồi đấy". "Trong đó có nửa phần là tôi nể tình chúng ta từng là bạn cùng giường nên mới cộng thêm cho anh đó". "Hứ!", Vương Tiểu Thất quay ngoắt đi. Cậu ta tỏ vẻ đẹp trai bước đến căn phòng Diệp Hoằng Thắng đang trốn. Cậu ta giơ tay gõ lên vách tường, nói với ông ta: "Này, không còn nguy hiểm nữa, ông có thể ra ngoài được rồi". Giọng nói khinh khỉnh của Diệp Hoằng Thắng từ trong phòng vọng đến. "Ba đứa chúng mày tự lo cho mình trước đi". "Người của tao sắp đến rồi". Vương Tiểu Thất hỏi một người phía sau: "Còn bao nhiêu thời gian nữa?" "Vừa nãy ông ta nói trong khoảng nửa tiếng là người của ông ta đến". "Nãy giờ anh đánh với tên tông sư kia mất mười phút, vẫn còn thừa nhiều thời gian lắm". Vương Tiểu Thất lại giả vờ ngầu, vuốt vuốt mái tóc ngắn cũn cỡn của cậu ta. Sau đó hai tay gõ nhẹ lên bức tường. "Mày làm gì thế?", bên trong phòng Diệp Hoằng Thắng khó hiểu hỏi. "Suỵt! Im lặng nào". Vương Tiểu Thất giống như tên trộm chuẩn bị lấy cắp vật báu, cười thần bí. Cậu ta sờ xung quang bức tường. Sau đó nhanh chóng đến bên cạnh giá sách. Cậu ta cẩn thận gạt giá sách một cái. Chỉ nghe thấy "cạch" một tiếng. Cửa căn phòng Diệp Hoằng Thắng đang trốn bỗng mở ra. Giờ phút này ông ta cực kì sợ hãi nhìn Vương Tiểu Thất. Vương Tiểu Thất cùng hai người đội viên cười bỉ ổi như đang định giở trò đồi bại với con gái nhà lành. Ba người nhanh chóng bước vào trong. Diệp Hoằng Thắng muốn chạy ra ngoài. Lại bị Vương Tiểu Thất túm lấy áo lôi vào. Trong phòng lập tức vang lên tiếng kêu oai oái của Diệp Hoằng Thắng. "Đừng mà!" "Cứu với!" "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!" "Tách" một tiếng.