Hậu Thư Hạo đứng trước mặt Hậu Thụy Niên, đôi mắt hắn tràn ngập tia sắc bén và hung ác. “Bố à! Lần này đối với chúng ta chính là trận quyết chiến!” “Con đã liên lạc với gia đình họ Chu ở phía Nam rồi”. “Chúng ta sẽ san bằng cấm địa Đông Hải, và khi điều đó xảy ra, chúng ta sẽ hợp lực với nhà họ Chu ở phía Nam để đóng chiếm toàn vùng phía Đông”. “Đến lúc đó, ở trước mặt giáo chủ, bố có thể dễ nói chuyện hơn rồi”. Hậu Thụy Niên sửng sốt. Ông ta lùi về sau hai bước. Ông ta kinh ngạc nhìn Hậu Thư Hạo. “Vì sao con biết giáo chủ?” Là người làm bố. Là người làm chủ gia tộc. Hậu Thụy Niên chưa bao giờ đề cập đến giáo chủ với bất cứ ai. Ngay cả những trưởng lão trong gia tộc cũng chỉ mơ hồ biết rằng gia tộc Hậu Thị đằng sau còn có một thế lực lớn hơn. Bây giờ đột nhiên nghe thấy tên gọi đó phát ra từ miệng của con trai mình. Hậu Thụy Niên làm sao có thể không kinh ngạc cho được? Khóe miệng Hậu Thư Hạo nhếch lên. Hắn cười. Hắn cười một cách nham hiểm. Hắn cười một cách gian xảo. “Bởi vì, con là thiên tài!!” Hậu Thụy Niên do dự một hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. “Được, lần này nhất định phải san bằng toàn bộ Đông Hải”. ...... Trời vừa sáng. Trại huấn luện Lang Huyệt đã hoạt động sôi nổi. Các thành viên trong đội huấn luyện ở đây đều nghiêm khắc rèn luyện bản thân mỗi ngày, hoàn toàn tuân theo kế hoạch huấn luyện do Lý Phong vạch ra và từng bước phá bỏ giới hạn của bản thân. Ở giữa bãi cát. Em họ của Triệu Tứ, Triệu Tiền. Hai bàn tay rũ xuống như một cây gậy, cắm thẳng vào cát. Rất nhiều thành viên tập luyện chạy qua. Có người tò mò hỏi. “Thằng nhóc Triệu Tiền này đứng đây gần hai tiếng rồi, không hề nhúc nhích gì, đang luyện gì thế?” “Không biết nữa, từ khi lấy vợ, tôi luôn cảm thấy thằng nhóc này có gì đó không ổn, mỗi ngày đều âm thầm bí mật tập luyện gì đó”. “Mấy người không biết đâu, tôi nghe nói, đại ca đã tiến hành một cuộc huấn luyện đặc biệt dành cho Triệu Tiền”. “Gì cơ!? Còn có chuyện tốt như vậy được á”. “Tốt cái con khỉ! Cậu có bản lĩnh thì làm tàn phế hai tay giống như Triệu Tiền đi!” “Thôi bỏ đi, tôi nghĩ mình vẫn nên chăm chỉ tập luyện theo chương trình huấn luyện này thôi!” Khi mọi người xung quanh đang rì rầm bán tán. Đột nhiên! Cả chục chiếc xe từ bên ngoài lao đến. Chương 405: Kẻ đến chẳng tốt đẹp gì “Kít!” “Kít!” “Kít!” Những chiếc xe lần lượt dừng lại trước mặt bọn họ. Những chiếc xe này đều mang biển số thủ đô. Cửa xe mở ra. Gió! Gió đột nhiên nổi lên. Một luồng khí mạnh mẽ, cuồn cuộn dâng trào. Như cuồng phong! Như sóng thần! Long trời lở đất! Hết tên cao thủ này đến tên cao thủ khác lần lượt xuống xe. Gương mặt bọn chúng lạnh như băng, ánh mắt sắc như dao. Chỉ nhìn thoáng qua ánh mắt thôi cũng đã thấy ớn lạnh rồi! Lùi! Lùi về phía sau! Những thành viên bình thường này, dưới hào quang áp chế của đối phương, khổ sở chống đỡ lại bọn chúng. “Các người là ai? Đến đây làm gì?” Trong sân huấn luyện, đột nhiên vang lên tiếng sấm. Đám người Lý Nhị Ngưu, Tang Cẩu và Dương Thiện Tề xuất hiện. Tiếng hét của Lý Nhị Ngưu làm cho khí thế của bọn chúng giảm xuống một chút. Tuy nhiên, dưới khí thế mạnh mẽ của đối phương, ngay cả đám người Lý Nhị Ngưu có thể giết chết đại tông sư cũng cảm nhận được áp lực một cách rõ ràng. Những người này thực lực không hề yếu. Dù cho có là thực lực yếu nhất trong số bọn chúng cũng là cao thủ cấp gần tông sư. Những tên cao thủ này xuất hiện, toàn thân đều mang theo một luồng sát khí dữ dội. Kẻ đến chẳng tốt đẹp gì. Trong đám người, một người đàn ông đầu trọc đứng ra. Hắn ngầng đầu lên, ánh mắt trắng trợn trừng trừng. “Cấm địa Đông Hải, chỉ là đám người hèn mọn chúng mày thôi sao?” Người đàn ông đầu trọc liếc nhìn đám người Lý Nhị Ngưu, trong ánh mắt hắn đầy vẻ khinh bỉ và coi thường. Hắn nhìn đám người Lý Nhị Ngưu bằng ánh mắt như thể một người giàu có quyền quý đang nhìn xuống một đám ăn xin phía dưới. “Xem ra chuyến này tao đến đây phí công rồi”. Nói xong, người đàn ông này quay người đi về phía xe của mình. Đồng thời, hắn thản nhiên giơ tay lên, nói. “Giết hết tất cả”. Lời vừa dứt, một vài đại cao thủ dắt theo những cao thủ dưới trướng, nhanh chóng xông về phía đám người Lý Nhị Ngưu. Đám người Lý Nhị Ngưu cũng xông lên, sắc mặt nghiêm nghị. Trận chiến lập tức bùng nổ. “Bộp!” “Bộp!” “Bộp!” Toàn bộ sân tập luyện lúc này không ngừng vang lên tiếng tay đấm chân đá. Bình thường, người nào cũng đứng trước mặt người thân bạn bé, khoe khoang rằng sức mạnh của bọn họ đã được cải thiện nhanh như thế nào, bây giờ đã trở thành những tuyển thủ đáng gờm ra sao. Lúc này, chẳng khác nào những đứa trẻ bị người lớn bắt nạt, từng người một bị đánh cho tơi bời!