Phong Thần Châu

Chương 6737: "Giống ba phần đấy".



Lần này là bên má phải. "Sao tốc độ của mày có thể nhanh hơn tao chứ? Tao là tông sư cơ mà". Vương Tiểu Thất cười khẩy. "Tông sư là cái thá gì? Tôi đây ngay cả đại tông sư còn giết được nữa là". "Ba hoa chích chòe, mau chết đi". Khí tức ông ta bỗng trở nên mạnh mẽ, lao đến đánh Vương Tiểu Thất bằng những món đòn mạnh mẽ sắc bén. "Rầm!" "Rầm!" "Rầm!" Trong chốc lát, căn phòng được trang trí cực kì xa hoa đẹp đẽ đã bị phá nát. Vương Tiểu Thất không phải tông sư. Nhưng kết hợp những chiêu thức Lý Phong đã dạy cùng với thực lực của cậu ta hiện giờ, dư sức đánh với người này. Vương Tiểu Thất nhớ kĩ từng câu mà Lý Phong nói. Lý Phong từng dạy khi gặp một người mạnh hơn mình. Đầu tiên phải khiêu khích để đối phương tức giận. Tuy là khi tức giận thì tốc độ ra đòn của đối phương rất nhanh nhưng cũng sẽ có rất nhiều sơ hở. Chỉ cần đánh một lúc sẽ phát hiện ra điểm yếu. Sau đó dụ rắn vào hang. Cuối cùng đánh thẳng vào điểm yếu. Nắm đấm của người đàn ông cực kì mạnh. Nhưng dù đánh thế nào cũng không chạm được đến người Vương Tiểu Thất. Đấm nào cũng đấm vào không khí làm ông ta cực kì bực bội. Ông ta là tông sư đấy. Dù là ở đâu cũng có thể muốn gì được nấy. Nhưng giờ lại bị thằng oắt con như chuột này chơi đùa. Ông ta bộc phát hết sức mạnh toàn thân. "Chết đi!" Sức mạnh! Như sóng lớn cuộn trời! Tiếng ra đòn! Như tiếng sấm! Sức gió! Như lốc xoáy tàn phá! Ông ta dốc hết sức vào một đòn này. Từ trước đến nay ông ta chưa từng dốc sức như vậy. Đòn này mạnh như vũ bão. Dễ dàng! Phá hủy mọi thứ! Đòn này là tâm huyết cả đời của ông ta, cũng là con át chủ bài của ông ta. Đòn này tên là... "Vút!" Bỗng nhiên! Vương Tiểu Thất biến mất! Cậu ta giống như một bóng ma, trong nháy mắt đã đứng cạnh người đàn ông. Con dao trong tay cậu ta kề sát cổ họng ông ta. Lướt nhẹ một cái. Cắt qua cổ! Máu phụt ra! Ông ta ngã lăn ra đất, toàn thân lạnh lẽo. Miệng ông ta run rẩy, kinh ngạc nhìn Vương Tiểu Thất. Khó khăn nói mấy chữ: "Rốt cuộc mày là ai?" "Tôi là Vương Tiểu Thất, chỉ là một tên đệ của đại ca mà thôi". Vương Tiểu Thất nhìn ông ta giữ chặt vết thương trên cổ, vẻ mặt sợ hãi thì lạnh lùng nói. "Đi thong thả, không tiễn". "Ặc!" Ông ta còn chưa kịp nói ra tên mình thì đã chết rồi. Vương Tiểu Thất quay đầu cười nói với hai thành viên trong đội. "Này, cách nói chuyện và vẻ mặt của tôi vừa nãy có giống đại ca không?" "Giống ba phần đấy". "Chỉ có ba phần giống thôi, hết cỡ rồi đấy". "Trong đó có nửa phần là tôi nể tình chúng ta từng là bạn cùng giường nên mới cộng thêm cho anh đó". "Hứ!", Vương Tiểu Thất quay ngoắt đi. Cậu ta tỏ vẻ đẹp trai bước đến căn phòng Diệp Hoằng Thắng đang trốn. Cậu ta giơ tay gõ lên vách tường, nói với ông ta: "Này, không còn nguy hiểm nữa, ông có thể ra ngoài được rồi". Giọng nói khinh khỉnh của Diệp Hoằng Thắng từ trong phòng vọng đến. "Ba đứa chúng mày tự lo cho mình trước đi".