Nên thuộc về giới quý tộc! Đồ cổ nên được lưu giữ trong lâu đài khổng lồ của gia đình họ. Bạc phải được nấu chảy, cho vào trong bình rượu vang của bọn họ. Vàng phải được khắc thành những huy chương. Treo trên ngực của chủng tộc da trắng cao quý! Andre nhìn đàn sói ở trước mặt, nở một nụ cười tàn nhẫn. “Những người hầu của tôi”. “Đã đến lúc quyết định vận mệnh của các anh rồi”. “Ngày mai tôi phải về nước”. “Trước khi về nước, chúng ta phải làm một việc”. “Chúng ta phải cướp thật nhiều tài sản của một con khỉ da vàng”. “Một nửa số tiền sẽ được chia cho các anh!” Những người đang đứng trong xưởng lập tức nhìn nhau, ánh mắt chúng lóe lên một tia sáng. Tham lam! Lòng tham vô tận! Rất nhiều người đã háo hức muốn đi lắm rồi. Một số người thậm chí còn bắt đầu hình dung ra cách họ sẽ phung phí số tiền này như thế nào sau khi về nước. Bọn chúng đã quen với cách cướp bóc này. Cướp bóc. Không phải vì cuộc sống ép buộc, Mà là vì bọn chúng thích như vậy. Bời vì bọn chúng sinh ra đã là kẻ mạnh. Tài sản của những kẻ yếu đều sẽ bị kẻ mạnh cướp mất! Kẻ yếu chỉ có thể quỳ xuống cầu xin sự thương xót. Lúc này, Andre duỗi một ngón tay ra. Nụ cười trên mặt anh ta càng lúc càng hung dữ. Xấu xí! “Tôi vẫn còn một yêu cầu”. “Yêu cầu này đối với các anh cũng dễ như trở bàn tay thôi”. “Hơn nữa còn khiến các anh cảm thấy rất thoải mái”. Nói xong, Andre lấy trong túi một bức ảnh ra. Khi những con sói này nhìn thấy người phụ nữ trong bức ảnh, chúng bắt đầu huýt sáo. “Người phụ nữ trong ảnh là Hứa Mộc Tình”. “Cô ta cũng khá có da có thịt”. “Mấy anh chắc đều đã từng cảm nhận được mấy con khỉ cái da vàng bên dưới khít thế nào, ẩm ướt ra sao rồi đúng không”. Vừa dứt lời, trong không gian tràn ngập tiếng cười không thể kiềm chế của đám đàn ông. Dâm đãng! Dơ bẩn! “Tôi chỉ có một yêu cầu rất đơn giản”. “Đó là dùng “thứ cứng rắn” đó của các anh, đâm cô ta thật mạnh!” “Mấy anh muốn đâm ở đâu cũng được”.