Vi Thắng Nam lại cho phép hắn lăng nhăng bên ngoài. Chưa bao giờ thèm quản chặt hắn. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là Vi Thắng Nam không yêu người đàn ông này. Chỉ cần thằng này chịu uất ức một tí thôi. Thì Vi Thắng Nam, con sư tử Hà Đông, sẽ gầm lên ngay lập tức! Khi đó, toàn bộ Thiên Môn sẽ run lên như cầy sấy! Ngay khi Hậu Thư Hạo xuất hiện, những cậu chủ giàu có đó vội vàng cười cười đi tới bắt chuyện. Những người đàn ông đang tập thể dục cường độ cao cũng nhanh chóng kéo quần lên. Nghê Quang Văn đang nằm trên ghế sô pha, đầu hắn gối lên một cái đùi thon đẹp. Hắn liếc nhìn Hậu Thư Hạo bằng khóe mắt. Ánh mắt của Nghê Quang Văn nhanh chóng lướt qua người Hậu Thư Hạo. Chẳng mấy chốc, hắn đã chú ý đến hai mỹ nữ mà Hậu Thư Hạo đưa vào. Hai người phụ nữ này rõ ràng là đẹp hơn nhiều so với hai cô bên cạnh Nghê Quang Văn. Đặc biệt là về quả body. Hai “trái bưởi" khổng lồ trước ngực khiến hai mắt Nghê Quang Văn sáng lên. Nghê Quang Văn nhanh chóng đứng dậy rồi bắt chuyện vài câu với Hậu Thư Hạo. Ngay lập tức, hắn giang hai tay ra và ôm hai người phụ nữ này vào lòng. Rất nhanh, ba người họ đã đùa giỡn vui vẻ. Khuôn mặt của Nghê Quang Văn càng vùi sâu vào ngực người phụ nữ. "Oa! Thơm quá! Mềm quá!" Nghê Quang Văn vừa vòng tay ôm lấy hai người đẹp quyến rũ vừa vắt chéo chân, nói với Hậu Thư Hạo. "Tôi thích hai cô mà anh dẫn đến, có thể nể mặt mà nhường cho tôi được không?" Hậu Thư Hạo thoải mái gật đầu: "Không vấn đề gì! Hàng này cũng chỉ để ‘giải tỏa’ thôi mà”. "Nói thật ra, gần đây tôi có thích một cô”. "Không chỉ đẹp thôi đâu, body còn rất ngon nữa”. "Điều quan trọng nhất là cô ta còn có chức có quyền, cô ta là giám đốc một tập đoàn cơ đấy”. "Khi cô ta mặc trang phục dạ hội và bước vào sảnh tiệc, không ai có thể rời mắt khỏi cô ta!" "Có điêu không vậy?" Mặc dù nói như vậy, nhưng ánh mắt Nghê Quang Văn lúc này lộ ra vẻ hưng phấn cực mạnh. Hắn vội vàng hỏi: "Người phụ nữ mà cậu Hậu nói tới chắc là không ở Thiên Môn chúng ta đúng không?" "Nếu ở Thiên Môn, thì tôi đã biết từ lâu rồi”. "Ở Thiên Môn, cứ cô nào tôi ưng mắt”. "Thì tôi sẽ chơi cô đó!" Hậu Thư Hạo cười nói. "Lúc trước cô ta quả thực không phải người Thiên Môn, nhưng bây giờ cô ta thực sự đang ở Thiên Môn đấy”. "Tôi còn nhìn thấy cô ta vào tối qua cơ”. "Ây da! Khi nhìn thấy đại mỹ nhân này, tôi liền cảm thấy ngứa ngáy, cả đêm không ngủ được”. Khuôn mặt Nghê Quang Văn đầy tò mò. Hắn vội vàng tiến gần tới và hỏi Hậu Thư Hạo: "Thật sự là có người phụ nữ xinh đẹp như vậy sao? Nếu vậy, thì đem ảnh ra đây”. "Cô ta bây giờ ở Thiên Môn chúng ta, cũng khá nổi tiếng đấy”. "Anh lấy điện thoại ra, tìm kiếm ba chữ Hứa Mộc Tình, sẽ biết ngay cô ta là ai?" "Oh! Hứa Mộc Tình à, tôi biết! Tôi biết!" Nghe Hậu Thư Hạo nói vậy, có một thanh niên bên cạnh vội vàng hô lên. "Hứa Mộc Tình này giỏi lắm đó!" "Cô ta đến từ một thành phố nhỏ ở phía Nam”. "Dựa vào năng lực của mình, cô ta đã xây dựng doanh nghiệp nhỏ của gia đình thành một tập đoàn rất lớn”. "Quan trọng hơn, người phụ nữ này hiện đã đưa những người ưu tú của tập đoàn bọn họ đến Thiên Môn của chúng ta”. "Đang cạnh tranh khốc liệt với Nữ hoàng Phố Wall, Vũ Khuynh Mặc”. Bên cạnh có một người thêm vào. "Nói đến Hứa Mộc Tình, tôi mới nhớ ra”. "Tôi nhớ một người bạn đã nói với tôi rằng chồng của Hứa Mộc Tình là một thằng ở rể”. "Nghe nói thằng này là một thằng điên!"