Thủ đoạn giết người của chúng ra sao?
Có thể cũng sẽ học được chút gì đó từ bọn chúng.
Lấy gậy ông đập lưng ông.
Biến võ công của người khác thành của mình.
Đây vẫn luôn là khẩu hiệu của Trương Tam và tổ chức của bọn họ.
Khi Hậu Thư Hạo đưa Trương Tam đến cửa.
Phát hiện chiếc xe đậu bên ngoài không phải một chiếc xe sang trọng, cũng không phải một chiếc xe bốn chỗ.
Mà là một chiếc xe tải.
Hậu Thư Hạo cảm thấy chiếc xe này có hơi quen mắt.
Mặc dù loại không giống nhau.
Tuy nhiên, khung cảnh chiếc xe xuất hiện trước mặt hắn lúc này khiến hắn cảm thấy dường như cảnh này đã từng xuất hiện trước đây.
Trong khoang lái xe không một bóng người.
Tài xế đã rời đi rồi.
Chiếc xe lặng lẽ đỗ ở đó.
Một cơn gió đêm lướt qua.
Khi cơn gió này thổi đến trước mặt Hậu Thư Hạo,hắn cảm thấy gió hơi lạnh.
Lúc này, Hậu Thư Hạo cuối cùng cũng nhớ ra.
Nguyên nhân mà hắn cảm thấy khung cảnh trước mặt rất quen thuộc.
Là bởi vì, cách đây không lâu, các cao thủ của nhà bọn họ cũng được xếp trong chiếc xe như vậy .
Lúc này, Hậu Thư Hạo cảm thấy hoảng sợ.
Nụ cười tự tin trên mặt hắn đã không cánh mà bay.
Lòng bàn tay hắn ướt sũng mồ hôi.
Tâm trạng thoái mái ban đầu đã bị thay thế bằng tâm trạng căng thẳng.
Khi một vệ sĩ bước nhanh đến, định mở cửa sau thùng xe tải.
Hậu Thư Hạo vội vàng nói: “Đợi một chút”.
Hậu Thư Hạo có chút hốt hoảng, nói: “Đừng mở cửa vội”.
Các vệ sĩ sắc mặt khó hiểu nhìn Hậu Thư Hạo.
Vừa rồi khi cậu chủ bước ra khỏi phòng vẫn còn nói nói cười cười.
Sau mà mới một tí đã co rúm người lại như vậy rồi?
Hơn nữa, khuôn mặt hắn trông có vẻ nhợt nhạt.
Lẽ nào trong người cảm thấy khó chịu gì sao?
Vệ sĩ của Hậu Thư Hạo không dám động đậy.
Tuy nhiên, Trương Tam đứng phía sau Hậu Thư Hạo, lúc này đột nhiên bước lên trước.
Trương Tam nhanh chóng mở cửa sau xe tải.
Khoảnh khắc cửa mở ra, đồng tử của Trương Tam lập tức giãn ra.
Người chết!
Trong xe toàn xác chết!
Trong khoang xe, một đám những người nước ngoài tóc vàng, mắt xanh đang xếp chồng lên nhau.
Tình trạng tử vong của những người này đều rất giống nhau.
Một đòn chí mạng!
Trương Tam quay đầu nhìn Hậu Thư Hạo, trên mặt lộ ra một tia giễu cợt: “Đây là những tên nước ngoài ưu tú mà vừa nãy cậu khen ngợi sao?”
“Hừ!”
“Phế vật!”
Ba từ cuối cùng mà Trương Tam nói với Hậu Thư Hạo.
Không rõ là ông ta đang nói đám người nước ngoài chết trong xe kia hay là ám chỉ Hậu Thư Hạo sắc mặt đang tái mét đứng đó.