Phong Thần Châu

Chương 6809: “Sau đó giết chết tên Lý Phong!”



rong khoang xe, một đám những người nước ngoài tóc vàng, mắt xanh đang xếp chồng lên nhau.

Tình trạng tử vong của những người này đều rất giống nhau.

Một đòn chí mạng!

Trương Tam quay đầu nhìn Hậu Thư Hạo, trên mặt lộ ra một tia giễu cợt: “Đây là những tên nước ngoài ưu tú mà vừa nãy cậu khen ngợi sao?”

“Hừ!”

“Phế vật!”

Ba từ cuối cùng mà Trương Tam nói với Hậu Thư Hạo.

Không rõ là ông ta đang nói đám người nước ngoài chết trong xe kia hay là ám chỉ Hậu Thư Hạo sắc mặt đang tái mét đứng đó.

Hai tay Hậu Thư Hạo nắm chặt.

Mồ hôi từ lòng bàn tay chảy ra thậm chí có thể rơi thành từng giọt.

“Không thể nào!”

“Sao lại xảy ra chuyện này được chứ?”

“Việc này không giống với những gì tôi đã dự tính trước”.

“Những người mà Andre mang đến đều là cao thủ”.

“Làm thế nào mà một tập đoàn Lăng Tiêu bé cỏn con có thể chống lại được cuộc công kích của bọn họ được chứ?”

“Bên trong nhất định có uẩn khúc gì đó mà tôi không biết!”

“Để tôi nghĩ xem! Để tôi cẩn thận nghĩ lại xem”.

Hậu Thư Hạo đi đi lại lại.

Cuối cùng, hắn đột nhiên vỗ tay nói: “Nhất định là bên cạnh Lý Phong vẫn còn có cao thủ!”

Trương Tam lập tức phản bác: “Không thể nào, nếu như bên cạnh Lý Phong có cao thủ tồn tại, thì ngay lúc đó tôi đã cảm nhận được rồi”.

“Lời giải thích duy nhất chính là, cái gia tộc Nicholas mà cậu hết lòng khen ngợi chỉ là một đám vô dụng chuyên đi bắt nạt người già và trẻ em!”

Trương Tam bước từng bước đến gần Hậu Thư Hạo, khí thế dần dần mạnh lên.

“Cậu Hậu, cậu chắc không quên nhiệm vụ lần này cậu đến Thiên Môn đâu nhỉ”.

“Chủ nhân đã nói rất rõ ràng rồi, ông ấy cho cậu một cơ hội để thể hiện bản thân”.

“Nếu như cậu thành công, vậy thì cậu sẽ trở thành người của chúng tôi”.

“Còn nếu như cậu thất bại, thì tôi sẽ bẻ gãy cổ cậu ngay lập tức”.

“Sau đó giết chết tên Lý Phong!”

Trương Tam chỉ vào Hậu Thư Hạo, chửi mắng: “Bởi vì sự ngu xuẩn của cậu mà tôi đã lãng phí mấy ngày qua”.

Ngay khi Trương Tam nói những lời này, Hậu Thư Hạo lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén.

“Ông dám mắng tôi là ngu xuẩn?”

‘Tôi là thiên tài!”