Nghê Quang Văn lúc này đang ở trong đại sảnh.
Hắn đã nhận được tin và đã cố tình đứng ở đây từ sớm.
Hắn muốn xem liệu Hứa Mộc Tình có thực sự đẹp như lời người ta nói hay không.
Tuy đứng ở khoảng cách rất xa, nhưng vừa nhìn thấy Hứa Mộc Tình.
Mắt Nghê Quang Văn liền lồi ra!
Tiên nữ!
Người phụ nữ như vậy chỉ có ở trên trời mà thôi!
Một người phụ nữ như vậy, chỉ có hắn mới xứng để chơi cô thôi!
Nghê Quang Văn đang cực kỳ hưng phấn, liền nhìn thấy Lý Phong từ hướng bãi đậu xe đi tới.
Lý Phong bây giờ ăn mặc quá bình thường.
Ngay cả lũ đàn em xung quanh Nghê Quang Văn cũng còn ăn mặc đẹp hơn Lý Phong.
Nghê Quang Văn cau mày khi nhìn thấy vậy.
Hắn lập tức gọi đội trưởng an ninh bên cạnh đến.
Hắn chỉ vào Lý Phong cách đó không xa: "Lát nữa, đừng cho người này vào”.
Đội trưởng an ninh là một người rất giỏi trong việc nhìn mặt người mà nói chuyện.
Tròng mắt đội trưởng an ninh khẽ lay động, nói với Nghê Quang Văn: "Anh rất ghét người này ạ?"
Nghê Quang Văn cười lạnh: "Còn hơn cả ghét”.
"Loại rác rưởi như này thì không nên sống trên đời này làm gì”.
Đội trưởng an ninh cười gật đầu: "Anh nói chí phải, kẻ như vậy làm sao có tư cách đứng bên cạnh một mỹ nữ như vậy chứ?"
"Anh yên tâm, cứ để tôi lo việc này!"
Nghê Quang Văn vươn tay đặt lên vai đội trưởng an ninh, vỗ vỗ cười nói: "Làm xong thì đến chỗ mấy tên đệ tôi nhận thưởng, yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi anh đâu”.
"Vâng vâng!"
Nói xong, Nghê Quang Văn xoay người đi lên lầu.
Ngay khi hắn vừa đi khỏi, Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã sánh vai nhau từ cửa bước vào.
"Dừng lại!"
Hai người vừa mới đi qua cánh cửa.
Phía trước chợt có tiếng hô.