"Nếu hai người này giàu có, có tiền để mua vệ sĩ, thì bọn chúng có ở góc hẻo lánh nhất buổi hòa nhạc không?"
"Đừng bao biện cho sự thất bại của chúng mày!"
"Tao nói cho mày biết, tao vừa mới uống thuốc, lại còn uống tận hai viên!"
"Giờ tao đang nóng hết cả người lên đây này, tao bây giờ! Lập tức! Ngay lập tức! Phải có được con đàn bà kia".
"Mày đi tìm ngay cô ta rồi đem đến đây cho tao”.
"Nếu không, tao sẽ băm mày ra làm bánh bao nhân thịt!"
"Mai đem cho người khác ăn đấy!"
Tên vệ sĩ rùng mình một cái, nhìn ánh sáng gần như điên cuồng trong mắt Lỗ Vĩnh Hạc, rồi nhanh chóng quay người rời đi.
Tên vệ sĩ lập tức lấy điện thoại di động ra: "Anh, em cần anh giúp!"
"Nói”.
"Cậu chủ muốn có một người phụ nữ”.
"Người phụ nữ này và người đàn ông của cô ta tuy ăn mặc rất bình thường, nhưng bên cạnh họ có mấy người rất mạnh”.
"Mấy tên đàn em của em đều bị xử hết rồi, anh giúp em được không?"
"Giúp thì giúp được, nhưng giá cả phải thỏa thuận trước. Anh em thân thích còn phải sòng phẳng, huống hồ gì anh em chúng ta”.
"Anh yên tâm, sau khi xong việc em sẽ chuyển cho anh 100.000”.
"Được, nói cho tôi biết địa chỉ của hai người đó!"
"Không tới hai mươi phút nữa, chúng sẽ ở trước mặt cậu!"
Sau khi màn đêm buông xuống, một chiếc ô tô Mercedes-Benz màu trắng dừng lại trên phố ở khu phố cổ Thành Hải.
Ở đây có một cửa hàng lâu đời chuyên bán đồ ăn vặt nửa đêm.
Cửa hàng nhỏ, trang trí cũng rất đơn giản.
Vào thời điểm này, không có nhiều người trong cửa hàng.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình ngồi đối diện nhau.
Lý Phong hai tay chống cằm, không ngừng chớp mắt nhìn Hứa Mộc Tình.
Nét ửng hồng trên gương mặt thanh tú của Hứa Mộc Tình vẫn chưa phai đi.
Trên bàn có một đĩa gà kho xé phay, hai tô hoành thánh và vài đĩa đồ ăn kèm.
Hứa Mộc Tình rất thích ăn gà vào ban đêm.
Cô đến đây sau khi được Cố Ngôn Hi giới thiệu.
"Đừng nhìn em nữa mà! Con gà này sắp nguội rồi đấy, mau ăn đi”.
"Vợ à, em mới là người thích ăn thịt gà, không phải anh. Em ăn thịt gà đi, anh sẽ ngắm em ăn”.
Lý Phong một câu hai câu đều nhắc cô ăn thịt gà, làm Hứa Mộc Tình không thể không nghĩ đến chuyện khác.
Khuôn mặt hồng hào của cô lại đỏ ửng lên.
Để tránh việc tiếp tục bối rối như vậy, Hứa Mộc Tình nhanh chóng chuyển chủ đề.
Cô đưa cho Lý Phong một cái đùi gà và nói: "Mặc dù Thành Hải là một đô thị quốc tế, ở đây có rất nhiều cơ hội”.
"Nhưng để sản phẩm của tập đoàn chúng ta thâm nhập vào các kênh của họ thì vẫn hơi khó”.
"Anh nghĩ chúng ta nên bắt đầu từ đâu?"
Lý Phong cầm cái đùi gà lên, vừa ăn vừa nói: "Bắn người trước hết phải bắn ngựa, bắt giặc thì phải bắt vua trước”.
"Tập đoàn của vợ muốn thâm nhập vào Thành Hải, tất nhiên phải bắt đầu từ với công ty quyền lực nhất của Thành Hải rồi”.
"Ngày mai, anh sẽ dẫn người đi xử bọn họ”.
Nghe vậy, Hứa Mộc Tình không khỏi nhếch miệng cười: "Anh cho rằng đây là cái bang đánh nhau chắc? Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt quá!"
"Những tập đoàn này hoặc là các nhánh của nước ngoài hoặc là các ngành công nghiệp của các gia tộc lớn”.
"Chúng ta chỉ là một tập đoàn nhỏ, chống sao lại bọn họ?"
Lý Phong cầm đũa lên, giúp Hứa Mộc Tình gỡ xương gà.
Anh đặt từng miếng thịt một cách ngay ngắn lên đĩa của Hứa Mộc Tình.
"Việc to thì co lại cho thành nhỏ”.
"Đừng đánh giá người ta quá cao”.
"Cho dù đó là gia tộc lớn hay tài phiệt nước ngoài”.
"Thì chúng đều là dã thú có hai mắt và bốn chân”.
"Em chỉ cần cầm roi đánh vài cái, thì chúng sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngay”.
Mặc dù mấy câu nói của Lý Phong chả đứng đắn chút nào, nhưng lại sinh động đến mức khiến Hứa Mộc Tình cười khanh khách.