Mấy câu nói con trai cả khiến Ngô Chính Đức thở dài.
"Con không biết à, giờ mọi người đều đang hoài nghi thân phận thật sự của Lý Phong”.
"Không phải Lý Phong chỉ là một tên lang thang ăn mày, một thằng ở rể vô dụng sao?"
Ngay khi nghe thấy Ngô Văn Đào nói vậy, Ngô Chính Đức lập tức quay đầu liếc hắn một cái: "Mày thì biết cái gì!"
Ngô Văn Xương suy nghĩ một chút nói: "Lý Phong này họ Lý”.
"Chẳng lẽ hắn có liên quan đến nhà họ Lý, gia tộc lớn ở Bắc Phương sao?"
"Bắc Phương có tận mấy gia tộc họ Lý. Nếu chỉ là một trong số họ, hắn sẽ chả đến xưng hùng xưng bá ở Đông Hải đâu”.
"Điều mọi người hoài nghi nhất bây giờ là rất có thể hắn có quan hệ họ hàng với nhà họ Lý, gia tộc đứng đầu ở thủ đô”.
Vừa nghe đến thế gia đứng đầu ở thủ đô, sắc mặt Ngô Văn Xương vốn bình tĩnh dần dần sa sầm xuống.
Đồng thời, trong con ngươi của anh ta hiện lên vẻ sợ hãi khủng khiếp.
"Bố, sao có thể chứ? Không phải chúng ta đã có tất cả thông tin về con cháu của gia tộc đứng đầu ở thủ đô rồi sao”.
"Trong số những người này, không có ai tên là Lý Phong cả”.
Ngô Chính Đức nhìn con trai cả của mình bằng ánh mắt tán thưởng.
Con trai lớn của ông ta đúng là rất được việc.
Anh ta là trụ cột của cả gia đình.
So với đứa em trai bất tài của anh ta, đúng là một trời một vực.
Ngô Chính Đức nói: "Bây giờ chúng ta không loại trừ hai khả năng”.
"Một là một người con nào đó nhà họ Lý đã đổi tên, lúc chúng ta lơ là, đã chiếm đoạt toàn bộ Đông Hải”.
"Hơn nữa đã bao trọn Đông Hải, khiến nó trở thành một toà thành kiên cố, không cho kẻ nào lọt qua”.
"Nhà có thực lực này ở Bắc Phương không đến năm nhà”.
"Khả năng còn lại là Lý Phong gặp may, thừa cơ để có được vị trí như bây giờ”.
Chương 230: Cao thủ nội công
“Nhờ một cơ duyên trùng hợp, Đông Hải mới rực rỡ như ngày hôm nay”.
Ngô Văn Đào bị Lý Phong đánh một trận, cảm thấy rất mất mặt.
Hiện giờ hắn muốn tìm cách trở về báo thù.
Hắn nghiến răng nói: “Bố, không phải trước đây bố luôn nói, hiện giờ Đông Hải phát triển càng ngày càng nhanh, vị trí địa lý vô cùng quan trọng sao”.
“Nếu chúng ta có thể thâu tóm Đông Hải, gia tộc chúng ta không phải càng phát triển hay sao”.
“Có thể sánh vai với mười gia tộc đứng đầu Thành Hải, thậm chí vượt qua bọn chúng”.
“Đây là một cơ hội khó có được đó”.
“Nếu cha đã nghi ngờ Lý Phong, vậy chúng ta trực tiếp phái người đến giết, chiếm toàn bộ Đông Hải, không phải là có thể giải quyết mọi chuyện hay sao?”
Ngô Chính Đức suýt chút nữa muốn đánh chết con trai, lạnh lùng nói: “conlà đồ não lợn, chỉ có thể nghĩ được cách này thôi sao”.
“con cho rằng các gia tộc lớn khác không nghĩ đến cách này hay sao?”
Bọn họ vì sao lại án binh bất động chứ?”
“Không phải vì tất cả mọi người đều đang đợi tin tức của nhà họ Lý ở phương Bắc hay sao”.
“Chỉ cần tin tức được xác thực, ít nhất sẽ có mười mấy gia tộc sẽ động thủ cùng lúc, trong chốc lát liền có thể đem cả Đông Hải phân chia sạch sẽ.
Ngô Chính Đức chỉ tay vào Ngô Văn Đào.
Nhìn vẻ mặt không phục của Ngô Văn Đào, lập tức cảnh cáo: “con là con của bố, tao mới dung túng cho mày làm những việc ngu xuẩn như vậy”.
“Bắt đầu từ bây giờ, quên hết chuyện mày từng làm ở Đông Hải đi”.
“Nếu không thì hậu quả mày tự mình gánh lấy!”
Ngô Văn Đào ngoài mặt thì giả bộ đồng ý, nhưng vừa quay đi liền bắt đầu lái xe đi về phía biệt thự của nhà họ Ngô.
Cha không ủng hộ hắn, nhưng ông nội nhất định sẽ giúp hắn!
Là đứa cháu nhỏ nhất trong nhà, Ngô Văn Đào từ nhỏ đã được ông nội Ngô Chí Vinh yêu thương chiều chuộng.
Chỉ cần là yêu cầu của Ngô Văn Đào, Ngô Chí Vinh đều sẽ đáp ứng.
Lúc này, Ngô Văn Đào đang đứng ngoài phòng làm việc.
Hắn lấy lọ thuốc nhỏ mắt trong túi ra, nhỏ hai giọt vào hốc mắt.
Sau đó, hắn ta ôm khuôn mặt sưng tấy bị Lý Phong đánh, khóc lóc bước vào phòng.
“Ông nội, ông nội, ông phải làm chủ cho cháu!”
Như thường lệ, Ngô Chí Vinh ngồi trấn tĩnh tại phòng làm việc, yên lặng đọc sách.
Vừa nghe tiếng khóc của Ngô Văn Đào, lão liền rối bời, vội vội vàng vàng đứng lên.
Lão đỡ Ngô Văn Đào ngồi xuống ghế sofa, vô cùng quan tâm hỏi: Cháu trai có việc gì vậy?”
“Ông nội, ông nhìn đi, mặt của cháu thành ra như thế nào rồi?”
Ngô Chí Vinh nhìn kĩ, đột nhiên kinh ngạc vô cùng: “Mặt của cháu sao mà sưng lên thế này? Mau nói cho ông biết, là ai đánh cháu thà