Phong Thần Châu

Chương 6867: Trên đời này sao có thể có người như vậy được?



Nhưng!

Tất cả thành viên ở đây, cho dù là vừa mới tham gia, đều nắm chặt nắm đấm, hai mắt nhìn chằm chằm ba tên này.

Lúc này, Hắc Hổ đứng giữa cười nhạt một tiếng.

“Người ta nói rằng Đông Hải là vùng đất cấm”.

“Tao còn tưởng rằng đầm rồng hang hổ gì cơ”.

“Không ngờ rằng lại có một đám tép riu tung hoành ở đây”.

Tự tin hung hăng.

Khinh thường ngạo mạn.

Ba tên Hắc Hổ oai phong lẫm liệt đứng trước đám đông, hét lớn: “Lý Phong là thằng nào, còn không cút ra đây chịu chết!”

Hắc Hổ vừa nói xong, các thành viên trong đội lập tức gầm lên như dã thú.

Trong lòng tất cả các thành viên trong đội, Lý Phong chính là vị thần của bọn họ!

Lý Nhị Ngưu, Vương Tiểu Thất, Dương Thiện Tề lần lượt bước lên phía trước.

Ngoài ra, Hứa Phi Phi cũng đứng bên cạnh Lý Nhị Ngưu.

“Ba tên rác rưởi này trông có vẻ khá mạnh, mọi người nên chút ý một chút”.

“Nếu như đoán không nhầm thì bọn chúng là ba anh em Hắc Hổ đã thành danh từ hai mươi năm trước”.

Hắc Hổ cười khinh thường: “Không ngờ ở nơi nhỏ bé như vậy, vẫn có người nhận ra ba anh em chúng tao”.

“Con đàn bà này trông cũng khá xinh đẹp đấy, thân hình cũng ổn”.

“Bây giờ tao sẽ cho mày một con đường sống, cút qua đây, quỳ xuống và liếm ngón chân cho tao, tao sẽ tha cho mày một con đường sống”.

“Mẹ kiếp! Dựa vào ba tên rác rưởi bọn mày mà cũng dám ở đây huênh hoang!”

Cuộc chiến giữa hai bên đang đến hồi gay cấn.

“Bộp bộp bộp!”

Lý Phong đột nhiên vỗ tay.

Diện tích sân tập này rất lớn, mọi người từ từ tản ra.

Mỗi một câu Lý Phong nói đều có thể truyền đến tai mọi người một cách rõ ràng.

Lý Phong cười nhạt nói: “Ba vị này ấy à, là tôi mời từ Thịnh Hải tới đây để làm bao cát cho mọi người”.

“Đợi lát nữa mọi người ra tay, nhớ chú ý các bộ phận tay chân, không được đánh chết đâu đấy nhé”.

“Thằng nhãi ranh, mày chán sống rồi phải không!”

Người đàn ông bên cạnh Hắc Hổ, đột nhiên gầm lên.

Hắn phi ầm ầm đến chỗ Lý Phong như một chiếc xe tăng bọc thép.

“Mày chết đi cho tao!”

Nắm đấm của tên đó giống như một cơn gió cuồng bạo, đấm thẳng vào mặt Lý Phong với sức mạnh phi thường.

“Bụp!”

Âm thanh rung động màng nhĩ của mọi người.

Ba anh em Hắc Hổ kinh hãi phát hiện ra Lý Phong đã dùng tay nhẹ nhàng đỡ cú đấm.

Lúc này, Lý Phong đột nhiên duỗi một ngón tay ra.

Một tia chớp đột ngột xuất hiện trên trán tên đó.

Búng nhẹ.

Ngay lập tức, tên đó hét lên một tiếng, cả người bay ra đằng sau, ngã xuống bên cạnh Hắc Hổ.

Hắc Hổ kinh ngạc nhìn Lý Phong, không thể giải thích được!

Hắc Hổ vừa rồi không để ý đến sự tồn tại của Lý Phong.

Bây giờ khi trực tiếp đối đầu với Lý Phong, hắn cảm thấy mình đột nhiên trở nên nhỏ bé vô cùng.

Nếu hắn chỉ là một ngọn núi trên mặt đất bằng phẳng.

Vậy thì Lý Phong là đỉnh Everest trên nóc nhà thế giới.

Đó là đỉnh cao mà kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa hắn cũng không thể vượt qua được!

Đáng sợ!

Trên đời này sao có thể có người như vậy được?

Anh em bọn chúng đã sống hơn bốn mươi năm, nhưng chưa bao giờ gặp phải một đối thủ đáng sợ như vậy!

“Bộp bộp bộp”.

Lý Phong lại nhẹ nhàng vỗ tay, nói với ba anh em Hắc Hổ: “Ba vị đây thật may mắn”.