Bà ta từ trong ngăn kéo lấy ra một tập tài liệu từ trong ngăn kéo
Bà ta thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy tập tài liệu vẫn còn nguyên.
“Mẹ! Bên trong tập tài liệu này có cái gì thế, để con xem xem”.
Nói xong, Tiền Gia Bình đưa tay ra định lấy túi tài liệu.
Tôn Mạn Lị đẩy mạnh Tiền Gia Bình ra: “Món đồ này không có liên quan gì đến con, là có người cố ý đặt trong phòng của con”.
Tiền Gia Bình cũng không tin tưởng lời Tôn Man Lị.
Hắn nhíu mày nói: “Đối phương nếu đã đặt tập tài liệu ở đây, tức là đã khẳng định có liên quan đến con, mẹ cứ để con xem”.
“Không được, không thể cho con xem.”
Hai người ngồi trên ghế sofa tranh nhau tập tài liệu.
Trong lúc cướp tập tài liệu, Tiền Gia Bình đã đè Tôn Man Lị xuống ghế sofa.
Ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đạp mở!
“Uỳnh!”
Hai người Tôn Man Lị và Tiền Gia Bình đồng thời quay đầu lại.
Ngay lập tức biến sắc!
Tiền Thành Hào!
Hắn đứng ngay ngoài cửa!
Tiền Gia Bình vội vàng bật dậy, nói với Tiền Thành Hào với vẻ mặt hoảng sợ: “Cha, cha nghe con giải thích, sự việc không như cha nhìn thấy đâu…”
Tiền Thành Hào không nói lời nào đi thẳng vào bên trong.
Ông ta nhìn thoáng qua Tiền Gia Bình trong chiếc áo choàng tắm.
Sau đó, nhìn chằm chằm vào Tôn Man Lị, người đang mặc quần áo xộc xệch.
Cho dù là ai nhìn thấy bộ dạng của hai người lúc này, trong đầu chỉ có một kết luận duy nhất!
Tiền Thành Hào dùng giọng điệu trầm thấp vô cùng, hét lên với Tang Cẩu ở đằng sau: “Soát”.
Tang Cẩu lập tức dẫn người đi lục soát cả căn phòng.
Một lát sau, Tang Cẩu từ phòng ngủ đi ra, mang theo một cái thùng rác.
Tang Cẩu đổ thùng rác xuống trước mặt của Tiền Thành Hạo.
Nếu là bình thường, Tiền Thành Hạo sẽ không hạ thấp thân phận cao quý cúi đầu xem một đống đồ trong thùng rác.
Nhưng lúc này, ông ta đã cúi đầu.
Bởi vì ông ta nhìn thấy trong đống rác có 2 cái bao cao su đã qua sử dụng.
“Ông Tiền, tôi phát hiện cái này ở dưới giường”.
Tang Cẩu mang một chiếc bông tai kim cương khác đưa cho Tiền Thành Hào.
Vừa nhìn thấy chiếc bông tai kim cương, Tiền Thành Hạo liền vô cùng kích động.
Ông ta đột nhiên lao về phía Tiền Gia Bình.
"Bốp!"
Âm thanh của cái tát vang dội cả căn phòng.
Tiền Thành Hào tức giận ra tay, tát một cái làm vỡ nát quai hàm của Tiền Gia Bình.
Miệng Tiền Gia Bình méo xệch, cả người hắn ta đập mạnh vào tường, sau đó, ngã xuống dưới chân của Tiền Thành Hạo.
Tiền Thành Hạo giơ chân lên, giẫm vào ngực Tiền Gia Bình.
“Mày cho rằng những việc lén lút mày làm sau lưng tao những năm gần đây, tao không biết gì sao?”
“Mày cho rằng, việc mày luôn muốn báo thù cho mẹ, cho ông ngoại mày, tao không biết gì sao?”
“Mày cho rằng, việc mày muốn thay thế vị trí của tao, trèo lên nhà họ Tôn, tao không hề biết hay sao!?”
“Ư! Ư Ư Ư!”
Miệng của Tiền Gia Bình bị đánh đến nỗi méo xệch, hắn không có cách nào mở miệng, chỉ có thể rên rỉ kêu.
Đồng thời hắn cũng nhìn Tôn Man Lị với ánh mắt cầu cứu.
Mà Tôn Man Lị lúc này, trong đầu chỉ nghĩ đến 1 việc duy nhất, chính là làm sao ném tập tài liệu trong tay ra ngoài cửa sổ.
Đến lúc này, chẳng quan tâm đến sự sống chết của Tiền Gia Bình nữa.
Chân Tiền Thành Hào đặt trên ngực Tiền Gia Bình, ra tay càng ngày càng nặng.
Đến các khớp xương đều phát ra âm thanh “rắc rắc rắ