Tiền Thành Hạo vươn tay bóp chặt cổ của Tôn Man Lị, đẩy bà ta vào sát cửa sổ.
Tiền Thành Hạo lạnh lùng hỏi: “Tôi muốn biết báo cáo này có phải thật không?
Sự tình đã đến nước này rồi, Tôn Man Lị cũng chỉ có thể nghiến rang nghiến lợi nói: “Không phải con ruột của ông thì đã làm sao?”
“Người đàn ông đó đã chết rồi, Ông có thể xem nó như con ruột mà nuôi dưỡng không phải là được rồi sao.”
“Dù sao những năm này dòng họ Tôn chúng tôi cũng không đối xử tệ với ông.”
"Ách!"
Tôn Man Lị vừa dứt lời, bàn tay của Tiền Thành Hạo đột nhiên dùng sức, nhấc bổng cả người của Tôn Man Lị lên khỏi mặt đất.
“Bà biết không? Thực ra, Tôi vẫn rất yêu cô”.
“Cô cần cái gì, tôi cho cô cái đó, nhưng mà cô thì sao, cô coi tôi là cái gì!?”
“Sau lưng tôi đi cùng thằng đàn ông khác, lại còn sinh một thằng con hoang làm tôi ghê tởm!”
“Tôi cuối cùng có lỗi với cô chỗ nào?”
Gầm!
Một tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp cả căn phòng!
Tiền Gia Bình nằm trên mặt đất cũng không thể ngờ, người mẹ kế của hắn lại đi tằng tịu với người đàn ông khác, Hơn nữa còn sinh ra một đứa con hoang!
Vậy đứa con hoang đó là ai?
Là cậu hai hay là cậu ba?
Tôn Man Lị vừa giãy giụa, vừa chửi mắng Tiền Thành Hạo.
“Ông tưởng rằng tôi muốn ngủ cùng người đàn ông khác hay sao? Rõ ràng là bản thân ông không được!”
“Ông mỗi đêm đều dùng thuốc, Nhưng có lúc nào kiên trì nổi chưa?!”
“Mỗi lần hai phút còn không đến, ông có nghĩ đến cảm giác của tôi bao giờ chưa!?”
“Bốp bốp bốp bốp”
Tay của Tiền Thành Hạo đánh không ngừng nghỉ lên mặt của Tôn Man Lị.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Man Lị bị đánh đến bầm dập rồi!
Tiền Thành Hạo bóp cổ Tôn Man Lị càng ngày càng mạnh.
Tôn Man Lị bắt đầu cảm thấy khó thở, hai bàn tay không ngừng đánh vào người Tiền Thành Hạo, thậm chí còn dùng chân để đá Tiền Thành Hạo.
Nhưng hoàn toàn vô ích, sự chống cự của Tôn Man Lị càng ngày càng yếu ớt, đôi tay của bà ta nắm lấy áo của Tiền Thành Hạo, dứt khoát không buông.
“Ông, nếu như ông giết tôi, Nhà họ Tôn chúng tôi sẽ không tha cho ông”.
Chương 225: Con ruột
"Ông chỉ là một con chó được nhà tôi nuôi ở Thành Hải thôi, không có tôi, ông chết …”
Tôn Man Lị còn chưa kịp nói xong, thì Tiền Thành Hào đã bất ngờ ném bà ta ra ngoài cửa sổ.
Ngay lập tức nghe thấy tiếng hét chói tay trong không trung vọng đến!
Tiếng hét vang lên không ngừng cho đến khi cơ thể của Tôn Man Lị đập xuống sàn bê tông ở tầng dưới!
Lúc này, Tiền Thành Hào nhìn Tiền Gia Bình với ánh mắt lạnh lùng.
Tiền Gia Bình bò dậy. Hắn thu mình trong góc, liên tục giải thích với Tiền Thành Hào.
"Bố, bố nghe con nói. Con không có quan hệ gì với mẹ cả, bọn con hoàn toàn trong sạch, bọn con…”
Tiền Gia Bình còn chưa kịp nói hết câu.
Thì không biết từ lúc nào, Tiền Thành Hào đã cầm con dao trên tay.
"Đúng là nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà mà, tao tốt với mày như vậy thế mà mày lại muốn chiếm đoạt gia sản của tao!"
"Đồ phế vật vô dụng, đi theo mẹ mày luôn đi!"
Ông ta chém xuống!
Con dao đâm thẳng vào ngực Tiền Gia Bình.
Nhanh gọn lẹ!
Cơ thể Tiền Gia Bình run lên, khóe miệng không ngừng chả